Chương 957: Các anh toàn thích phóng đại câu chuyện

Cơ thể của con rắn màu đỏ khổng lồ rách nát, giống như một cái nùi giẻ rách. Hành động của nó càng lúc càng chậm, chùm sáng đỏ phun ra từ miệng con rắn cũng yếu đi rất nhiều.

Giống như năng lực phục hồi của con rắn đã đi tới giới hạn.

Trong con mắt của con rắn.

Một số chỗ rạn nứt đã được khôi phục, tiến sĩ Trịnh đang khống chế sự điên cuồng, mang theo bình tĩnh trở lại.

“ Hình bóng của tên khổng lồ này cũng không thể nào chịu nổi được nữa. Không biết những tên Thâm Lam còn có át chủ bài nào hay không. Mình không thể nào mạo hiểm, nhất định phải nghĩ biện pháp chạy trốn mới được.”

Ông đang mô phỏng tất cả những kế hoạch có thể chạy trốn khỏi đây.

“ Hồng Xà cũng đã tích lũy không ít năng lượng, bất cú lúc nào cũng có thể khôi phục lại cơ thể. Tình huống tốt nhất là thừa dịp tên khổng lồ kia vẫn chưa có hồi phục lại như lúc đầu, đem hết tất cả lực lượng chủ yếu tập trung ở hai bên cánh và nhanh chóng chạy thoát.”

“ Ở tình huống hơi tệ thì mình chỉ có thể vứt bỏ một phần thân thể của con rắn này thôi, chặt đứt phần đuôi dùng những con rắn nhỏ ngăn cản lại và bản thân mình thì bỏ trốn.”

“ Ngay cả ở trong trường hợp xấu nhất thì mình sẽ hoàn toàn từ bỏ thân thể con rắn khổng lồ và chạy trốn với cơ thể con người…. Những người kia làm sao có thể biết được con rắn khổng lồ đó do mình điều khiển.”

“ Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, các ngươi cứ ở đó chờ ta. Ta đã có trong tay vật liệu nhân loại cấp bậc Siêu Phàm. Ta nhất định có thể làm ra những kiệt tác hoàn mĩ hơn.

Ánh sáng ở trên thân người khổng lồ nhấp nháy liên hồi, giống như thể nó sắp tan ra.

Tiến sĩ Trịnh cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi.

Một quàng sáng đỏ thẫm và mạnh mẽ đột nhiên ở trên người con rắn bộc phát. Nó giống như một mặt trời nhỏ và mặt đất xuất hiện một cỗ ánh sáng rực rỡ.

Oanh!

Một đòn này thật bất ngờ, người khổng lồ bay ngược ra ngoài mấy chục cây số và đụng phải một dãy núi tạo thành một cái thung lũng to lớn. Tuy nhiên, thân hình nhấp nháy liên hồi, bỗng trở nên ngưng thực hơn rất nhiều.

Tiến sĩ Trịnh cảm thấy có gì đó không ổn.

Ông không kịp suy nghĩ nhiều, con rắn khổng lồ màu đỏ nhanh chóng khôi phục lại như cũ và giang rộng đôi cánh chuẩn bị bay đi

Ngay tại lúc này, ông nhìn thấy một hình bóng từ phía xa đang đến gần.

“ Khi nào một tên Siêu Phàm cấp cao dám tiến lên ngăn cản…”

Một con rắn khổng lồ màu trắng đột nhiên xuất hiện. Nó giống như một sợi xích to lớn từ trên trời rơi xuống, cái miệng rắn há ra và ngoạm lấy con rắn khổng lồ màu đỏ chuẩn bị bay đi và cắn đứt một mảng thịt rất lớn.

“ Phi…Không ngon chút nào.”

Con rắn trắng khổng lồ tức giận và hai con rắn khổng lồ quấn lấy nhau.

Dựa trên hình thể thì con rắn khổng lồ màu đỏ vẫn chiếm ưu thế. Cho đến khi lĩnh vực dài mấy trăm cây số của Bạch Xà Cơ kích hoạt, cô ấy nhào tới cắn vào trên người con rắn màu đỏ….

Thân ảnh màu trắng đó đã hoàn toàn ngăn chặn được thân ảnh màu đỏ.

Nó giống như hai sợi dây thừng to lớn quấn cùng một chỗ với nhau. Đôi cánh của con rắn mà đỏ cũng bị cắn đứt, thân ảnh người khổng lồ cầm kiếm lui về phía sau, thỉnh thoảng chạy tới bổ lên một kiếm.

Làm gì có nửa điểm thân thể đó sắp tan rã?

Chiến trường tác động đến phạm vi cực lớn, những người thức tỉnh cách xa mấy nghìn cây số cũng có thể nhìn thấy mấy bóng người to lớn.

Diện tích đã được mở rộng gấp mấy lần, Bắc Mĩ có thể so sánh với diện tích Châu Á và Châu Âu trước đây. Toàn bộ lục địa đều đang chấn động dữ dội.

Cũng may là Khởi Nguyên Tinh là một tinh cầu sinh mệnh đỉnh cấp, gánh chịu lực lượng tối đã rất cao.

Ngoại trừ chiến trường ở trong bán kính hai ba trăm cây số thì ở gần đó đã biến thành khu vực chết chóc, những chỗ khác thì…Chỉ có thể dùng từ kinh hoảng để mà miêu tả mà thôi.

Nếu đặt nó ở trên hành tinh Thiên Lam, một trận chiến với cấp độ như thế này đều có thể phá hủy cả một lục địa. Nó có thể gây ra sóng thần và những thảm họa thiên nhiên khác, khiến cho thời tiết có thể thay đổi và gây ra sự tuyệt chủng của hàng loạt giông loài.

Quân tiếp viện của các thánh địa cũng lần lượt kéo đến.

Hoàng đế Cổ Linh Hoàng triều cầm trong tay Thánh Khí tàn phá “ Diệu Nhật Cung”, phía sau còn có hai tên cao thủ Siêu Phàm cấp hai.

Đại sư Mạnh của Bắc Đình cũng đã đột phá tới Siêu Phàm cấp hai. Ông thậm chí còn nhỉnh hơn một chút so với vị hoàng đế Cổ Linh không có sử dụng thánh khí, được xưng là đệ nhất của đại lục Á Âu.

Thâm Lam biến thái? Cái đó đã nằm ngoài sức tưởng tượng rồi.

Đường Vũ và những cao thủ nổi tiếng khác trong những năm qua càng ít khi xuất hiện.

Ngoài việc loại bỏ nguy hiểm ở trên trái đất và nhanh chóng tiếp viện cho câu lạc bộ anh Hùng. Những nơi thánh địa khác ở trên trái đất cũng có tâm lý cạnh tranh.

Nhiều năm trôi qua như thế, người nào mạnh? Người nào yếu?

Cái đó vẫn không thể nào biết được.

Ngay cả khi năm đó chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Thâm Lam…

“ Khục, các anh nói cái gì? Thâm Lam chỉ phái một số cao thủ không hề có tiếng tăm gì? Những người đó chỉ miễn cưỡng được xếp ở danh sách thứ hai trong Thâm Lam, liền có thể đem nguy hiểm cho trái đất chà đạp ở trên mặt đất?”

“ Những người ở câu lạc bộ anh hùng thật thích phóng đại…Wow…To…Quá?”

“ Oanh!’

Mắt thường có thể nhìn thấy từng đợt sóng xung kích bay tới. Ở nơi xa, bọn họ nhìn thấy năng lượng ẩn chứa trong cơ thể khổng lồ, khiến cho bọn họ run rẩy không thôi.

“ Có lẽ, chỉ có sử dụng lực lượng của vũ khí Thánh. Tôi mới có thể nhúng tay vào cuộc chiến với cấp độ như thế.”