Hắn nhìn bản đồ lại nhìn về phía Tôn Ngọc. Một lát sau, vẻ mặt của hắn vô cùng khổ sở nói ra một câu: “ Với năng lực của chúng tôi, ngay cả đế quốc còn chưa đi ra được, chứ đừng nói đi đến dãy núi Thiên Thanh.”
“ Làm sao có thể đi bộ được.” Tôn Ngọc cười nói, “ Đương nhiên, chúng ta sẽ đi bằng cổng dịch chuyển, đi bộ hay là bay cũng không thể nào đi xa được như thế.”
“ Có thể sử dụng cổng dịch chuyển giá quá cao.”
Vương Hổ chần chờ.
Rất nhiều Siêu Phàm cũng không có đủ khả năng chi trả để sử dụng cổng dịch chuyển. Vương Hổ cũng không hoài nghi về vị thiên tài nhân loại và Đại Đạo Tông ở sau lưng anh ta. Bọn họ chính là một đám người bình thường và những người thức tỉnh cấp thấp làm sao có thể trả nổi chi phí dùng cổng dịch chuyển cơ chứ. Chi phí sử dụng dịch chuyển so với bản thân mình còn quý giá hơn.
Tôn Ngọc cũng đã sớm đoán được bọn họ sẽ nghĩ như thế. Đó cũng là một số tình huống thường gặp mà bọn họ đã được thông báo từ trước và cũng có sự sắp xếp tương ứng.
“ Tông chủ của chúng ta sớm đã nói trước, những người nào nguyện ý đi tới thành phố trực thuộc Đại Đạo tông của chúng ta định cư sẽ được dịch chuyển miễn phí.”
“ Hơn nữa, cổng dịch chuyển đến Đại Đạo tông của chúng ta liền thành lập ở bên trong tỉnh thành của nhân loại, cách thành phố Đông Dương chỉ có mấy trăm cây số.”
Hai mắt Vương Hổ trừng lớn, “ Ngài, ngài nói, cổng dịch chuyển là của nhân loại chúng ta?”
Hắn không khỏi giật mình.
Nhân loại vô cùng yếu ớt, ngoài ra cũng không có cường giả nào cả, các loại công nghệ chính là mấu chốt.
Kĩ thuật rèn vũ khí cấp cao, kĩ thuật xây dựng cổng dịch chuyển, kĩ thuật bồi dưỡng những dược liệu quý hiếm đều nằm ở trong tay loài người vô cùng ít.
Đương nhiên, với thực lực trước mắt của nhân loại, cho dù có kĩ thuật xây dựng cổng dịch chuyển cũng không dám bại lộ ra bên ngoài.
Khi Tôn Ngọc và Vương Hổ nói chuyển, âm thanh cũng không hề hạ thấp.
Dương Hồng và những chiến sĩ nhân loại nghe thấy điều này, khuôn mặt của bọn họ vui mừng không thôi.
Bọn họ ở chỗ này có mấy trăm người, chỉ riêng chi phí sử dụng dịch chuyển đã là một số tiền khổng lồ. Tông chủ Đại Đạo tông đã trực tiếp miễn trừ một khoản chi phí như thế, khiến cho bọn họ sợ hãi không thôi.
Có vẻ như, tông môn mà bọn họ sắp đi tới do nhân loại chủ đạo, tài chính không hề tầm thường chút nào.
Vương Hổ và những người khác đã sớm chuẩn bị bỏ chạy và không có gì để thu dọn. Chỉ có Vương Hổ và những người lính khác đã nhặt những vũ khí ở trong tay bọn thổ thí vương quốc để lại. Sau đó, đoàn người nhanh chóng rời khỏi thành phố Đông Dương.
Có lẽ trận chiến của Tôn Ngọc và tên thằn lăn kia, động tĩnh cũng không hề nhỏ. Bọn họ cũng không hề bị ngăn cản cho tới khi rời khỏi đường phố.
Tôn Ngọc từ trong chiếc nhẫn không gian lấy ra một số phương tiện vận tải. Bất kể người già yếu hay binh lính đều lên xe.
Phương tiện vận tải có thể thích ứng với địa hình đất, biển và trên không. Nó được trang bị một số vũ khí nhất định, ngay cả tên ngốc không cần đầu óc cũng có thể dễ dàng thao tác.
Tôn Ngọc chỉ hướng dẫn ngắn gọn, Vương Hổ và những người khác đã điều khiển pháo tụ năng và xử lý không ít thú biến dị. Một lần bọn họ gặp phải binh đoàn của liên quân 8 vương quốc, phương tiện vận tải triển khai toàn bộ uy lực, đem toàn bộ binh đoàn kia không còn bất kì dấu vết.
“ Chiến xa Đại Đạo tông của các ngươi quá tân tiến. Uy lực của pháo tụ năng này không hề thua gì pháo phòng thủ..” Vương Hổ liền yêu thích những món vũ khí như thế này.
“ Đây không phải là chiến xa, nó chỉ là một chiếc xe vận chuyển bình thường mà thôi. Nếu anh thích, anh đợi đến thành phố trực thuộc tông môn, có thể tự mình mua sắm một chiếc.”
Chỉ là một chiếc xe vận chuyển?!
Vương Hổ cảm thấy sức chiến đấu của chiếc xe này con mạnh hơn cả anh ấy.
Vậy chiến xa thực sự mạnh tới cỡ nào.
Hắn lại cảm nhận được nội tình mạnh mẽ của Đại Đạo tông.
“ Mua được sao?! Quên đi, tôi khẳng định không thể nào mua nổi. Mấy năm nay, tôi làm lính phòng thủ ở trong thành, tiền lương cũng không có bao nhiêu, căn bản không thể nào mua được.” Vương Hổ chán nản.
Tôn Ngọc vỗ bả vai của hắn, “ Ý nghĩ của anh như thế là không được. Chúng ta sắp đi tới chính là thành phố nhân loại. Anh sắp bắt đầu một cuộc sống mới, còn lo lắng mình không kiềm được Nguyên Tinh sao? Nhiều thì không nói, chỉ cần anh cố gắng làm việc chăm chỉ thì có thể mua được một chiếc xe cũng không phải là việc gì khó.”
“ Hơn nữa, nếu như trong các anh có người thông qua phần khảo hạch của tông môn, trở thành đệ tử của Đại Đạo tông, phương pháp tu luyện, tài nguyên, tương lai cũng không thiếu.”
Tôn Ngọc nhìn về phía những nam nữ thanh niên ở trong xe, “ Cho dù chỉ là người bình thường, cũng không phải là không có khả năng thông qua phần thi khảo hạch. Anh Vương Hổ này, tuy anh hơi lớn tuổi 1 chút, anh còn có cơ hội cạnh tranh một số vị trí cán bộ ở ngoại môn.”
Sau vài ba câu nói, Vương Hổ và những người khác đều tràn đầy chờ mong.
Xe vận chuyển trèo đèo lội suối, duy trì với tốc độ 200km/h
Hơn hai tiếng sau, một thung lũng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Nơi này đã thuộc về núi sâu và ít có người đặt chân tới.
Vừa vào thung lũng, Vương Hổ xuyên qua cửa sổ từ xa nhìn thấy hai tòa tháp màu đen cao 30 mét. Một cái ở bên trái, một cái ở bên phải để bao vệ hai bên của thung lũng.
Tình cờ có một con báo màu xanh lá cây cao bằng tòa nhà hai tầng nhảy xuống sườn dốc của thung lũng, nhanh tới mức mà ngay cả hắn cũng chỉ thấy cái bóng màu xanh của nó mà thôi.
Thức tỉnh Đại Viên Mãn đã là một trong những người có thực lực mạnh mẽ.
Theo bản năng, Vương Hổ đang định điều khiển pháo tụ năng, ngay khi anh vừa dùng bàn tay ấn vào tay cầm thì một đạo màu đen lóe lên ở trong mắt anh rồi biến mất.
Anh còn tưởng mình bị ảo giác, nhưng đột nhiên nhìn lại còn báo đốm màu xanh kia, ở trên trán của nó có một mũi tên rune đang cắm ở trên đó. Toàn bộ mũi tên cơ hồ hoàn tòn cắm vào đầu của con báo đốm màu xanh, chỉ để lại một đoạn lông đuôi nhỏ lộ ra bên ngoài.
Vương Hổ giật mình…Không hề kinh ngạc chút nào.
Không phải chỉ là một mũi tên liền giết chết con thú biến dị Đại Viên Mãn thôi sao. Đối với Đại Đạo tông mà nói, đó chỉ là thao tác cơ bản hàng ngày mà thôi.
Bất kể nhìn thấy cái gì nữa, Vương Hổ cũng sẽ không kinh ngạc như thế nữa.
Chỉ là lồng ngực thở không nổi.
Xe vận chuyển từ từ giảm tốc độ và đi thẳng tới trung tâm thung lũng.
Ở chỗ này, Vương Hổ và những người khác từng tòa tháp màu đen cao chót vót.
Ngoài ra, còn có một tòa tháp màu trắng, nhìn sang trọng hơn, rõ ràng giá thành cũng không hề nhỏ. Trên đỉnh tháp còn treo một quả cầu pha lê cực lớn màu trắng.
Ở trung tâm của hơn mười tòa tháp cao là một bệ đá hình tròn khổng lồ, chiều cao khoảng hai ba bậc thang và đường kính 50 mét.
Giống như một quảng trường nhỏ.
Dọc theo quảng trường, tám cột hình lăng trụ có đáy rộng và đỉnh hẹp được phân bố cách đều nhau.
Trên bệ đá còn có phiến đá sáng như gương, có thể nhìn thấy bằng mắt thường là những hoa văn huyền ảo và thần bí.
Vương Hổ nhìn không hiểu, nhưng anh chỉ có thể thán phục mà thôi.