Vương Hổ gấp tới nỗi muốn vò đầu bứt tóc.
Khí thế khủng bố kia càng lúc tới gần. Một tên Siêu Phàm có chiếc đuôi dài và lớp biểu bì dày từ trên không rơi xuống với một tiếng nổ.
Khí thế giống như một trận cuồng phong bao trùm lấy.
Vô số vết nứt xuất hiện ở trên mặt đất.
Siêu Phàm của bộ tộc thằn lằn.
“ Ồ? Lại là nhân loại? Đầu hàng thì ta sẽ tha cho ngươi 1 con đường sống.”
Đầu lưỡi đỏ tươi của hắn không ngừng lè ra bên ngoài, giọng nói vô cùng âm trầm.
Tôn Ngọc cũng không hề nói lời nào, hai cánh tay lại trở nên như bạch ngọc, giơ tay đánh tới.
Ầm ầm!!
Khi lòng bàn tay va chạm với cái chùy khổng lồ, một âm thanh chói tai vang lên.
Sắc mặt của tên thằn lằn hơi thay đổi, “ Ngươi cũng là Siêu Phàm? Làm thế nào lại như thế được? Còn trẻ như vậy đã đạt tới Siêu Phàm.”
Nói chung, sau khi đột phá tới Siêu Phàm, sinh mệnh lột xác. Một ông già tóc bạc cũng có thể trong nháy mắt trở về tướng mạo trung niên. Tuy nhiên, những người trẻ tuổi đột phá Siêu Phàm sẽ giữ lại hình dáng đó.
Chỉ tới khi tuổi thọ không còn nhiều, dung mạo mới từ từ già đi.
Về phần Tôn Ngọc, ở trong mặt người thằn lằn quả thực còn rất trẻ.
Hắn không còn ý định mời chào nữa, ra tay toàn lực và cầm cây chùy vung ra với những tiếng nổ dữ dội.
Vương Hổ và những người khác đều trốn ở phía xa, nhìn những tòa nhà kiến trúc sụp đổ. Bọn họ không khỏi nuốt nước miếng.
Bọn họ…Được cứu rồi?
Tuy nhiên, niềm vui hoàn toàn không thể so sánh được với sự kinh hoàng ở trong lòng lúc này.
Trong chiến trường mịt mù khói lửa, Tôn Ngọc cũng không hề né tránh, lồng ngực cứng rắn tiếp nhận một chùy kia của tên thằn rằn và chỉ lui lại phía sau mấy bước. Sau khi bước ra khỏi cái ổ gà ở trên sàn nhà, anh lộ ra vẻ thất vóng.
“ Dù sao cũng chỉ là một tên Siêu Phàm bình thường, do ta suy nghĩ quá nhiều rồi. Nếu có thời gian rãnh rỗi còn không bằng ở trong không gian luyện tập, mua mấy bản mô phỏng Dị tộc để rèn luyện cho tốt hơn.”
Vẻ hưng phấn biến mất, ánh mắt của anh liền trở nên hờ hửng. Tốc độ chỉ trong nháy mắt liền tăng vọt lên mấy lần, giống như một đạo ánh sáng xuất hiện ở trước người tên thằn lằn.
Chưởng thứ nhất đánh cho cây chùy của tên thằn lằn méo qua một bên.
Chưởng thứ hai, đánh vào ngực của tên thằn lằn, từng tầng biểu bì nứt ra, để lộ ra lớp thịt đỏ tươi.
Trong nháy mắt liền đánh ra ba chưởng.
Oanh…
Tên thằn lằn bay ngược ra bên ngoài, đụng sập vô số tòa kiến trúc, trước ngực bị khoét một lỗ lớn, trái tim nát bấy, sức sống mạnh mẽ của Siêu Phàm vẫn khiến cho hắn không cách nào thở nỗi.
Nó kinh ngạc nhìn về phương hướng của Tôn Ngọc, không biết nghĩ tới cái gì. Đầu hơi ngẩng lên rồi từ từ đập xuống đất.
Khói bụi tản đi, xung quanh chìm trong yên lặng, rốt cục có người lên tiếng hoan hô.
Vương Hổ cung kính đi tới bên cạnh Tôn Ngọc, cuối cùng không nhịn được hỏi, “ Đại nhân, ngài đến từ đâu…?”
Thật ra, hắn muốn hỏi một thiên tài lợi hại như thế từ khi nào nhân tộc chúng ta xuất hiện như vậy.
Tôn Ngọc cuối cùng cũng chờ đợi câu hỏi chân thành này lau lắm rồi và ngay lập tức nói, “ Tôi không phải là người của đế quốc Nhai Tâm.”
“ Hả? Chẳng lẽ ngài đến từ tám vương quốc hay đến từ thành phố Điên Đảo?”
Hai khu vực này chính là nơi có nhiều nhân tộc sinh sống nhất.
Ton Ngọc lắc đầu, “ Ta đến từ Đại Đạo Tông.”
Đại Đạo tông?
Vương Hổ ngơ ngác suy nghĩ, trong đầu hắn căn bản không có bất kì ấn tượng gì với tông môn này.
Tôn Ngọc tiếp tục nói: “ Đại Đạo tông của chúng ta do nhân loại chủ đạo, vừa mới thành lập không bao lâu, đang chiêu mộ đệ tử từ bên ngoài. Hơn nữa, Đại Đạo tông của chúng ta đang xây dựng một tòa thành lớn. Ta thấy đế quốc Tâm Nhai cũng không còn chỗ dung thân cho nhân loại chúng ta. Nếu các ngươi không ngại thì đến chỗ của chúng ta bên kia.”
Vương Hổ đang lo lắng không còn chỗ để đi, lời nói của Tôn Ngọc đã chạm vào trái tim của hắn.
Hắn cũng là nhân loại, được Tôn Ngọc cứu, chuyện này cũng không có bất kì cái gì nghi ngờ. Huống chi, người đưa ra đề nghị này chính là thiên tài thật sự của nhân loại.
“ Không biết Đại Đạo tông ở chỗ nào?”
“ Đại Đạo tông của chúng ta nằm ở dãy núi Thiên Thanh.”
“ Dãy núi Thiên Thanh?”
Vương Hổ ở trong đầu không ngừng tìm kiếm, nhưng…Hắn tựa hồ chưa từng nghe nói qua về khu vực này.
Tôn Ngọc biết hắn đang suy nghĩ tới cái gì, một bản đồ ba chiều của đại lục được chiếu ra từ một quả kết tinh lưu trữ.
Hắn chỉ vào một khối lãnh thổ bị méo mó, “ Đây chính là đế quốc Nhai Tâm, còn đây chính là tám vương quốc lớn.
Hắn lại chỉ vào đầu kia của bản đồ, “ Đại đạo tông của chúng ta thành lập ở chỗ kia.”
Vương Hổ chỉ là một tên thức tỉnh nho nhỏ, ngay cả đế quốc Nhai Tâm…Không, ngay cả các tỉnh thành của loài người cũng chưa có đi ra bên ngoài. Vì thế, anh nhìn bản đồ này cũng không hiểu bao nhiêu.
Tuy nhiên, anh có thể nhìn thấy đế quốc Nhai Tâm chỉ lớn bằng ngón tay cái và khoảng cách giữa đế quốc Nhai Tâm và Đại Đạo tông ít nhất bằng hai lòng bàn tay.
( ̄△ ̄; )!!