Đúng như những gì Vương Hổ nói, bọn họ không hề có bất kì sự lựa chọn nào khác.
“ Giết!”
Vương Hổ và Dương Hồng xông ra bên ngoài, không muốn đem trận chiến lưu lại ở chỗ này.
Đi cùng với bọn họ, có hai mươi hay ba mươi chiến sĩ loài người với vẻ mặt mệt mỏi.
Vương Hổ cầm thanh đại đao ở trong tay, một đao bổ về phía một cao thủ của bộ tộc thằn lằn, chiến sĩ người thú cũng cầm thanh đại đao và bổ xuống.
Đang…
Vương Hổ liên tiếp lùi lại năm sáu bước, miệng hơi tê rần và không khỏi run rẩy.
Anh nhìn về cây đao của mình, nơi lưỡi đao va chạm xuất hiện một lỗ nhỏ hình tam giác, chỉ cần thêm vài đao nữa thôi thì thanh đao này sẽ bị phá hủy.
Tên thằn lằn kia liền lùi lại nửa bước trước khi mất hết tất cả sức mạnh. Khi Vương Hổ còn chưa ổn định, hắn liền xuất hiện ở bên trái của Vương Hổ giống như một bóng ma. Một con dao màu bạc lóe lên hướng về cổ của anh chém tới.
Sắc mặt Vương Hổ biến đổi, hai tay cầm thanh đao chắn ở trước người, đường đao của tên thằn lằn lại thay đổi.
Đang đang đang…
Thanh đao của Vương Hổ còn chưa bị gãy, nhưng anh ta cũng không thể nào cầm cự được nữa, miệng chảy máu và liên tục thở hổn hển.
Đúng lúc này, một đạo ánh kiếm khác tấn công từ một góc mà anh không thể nào phòng thủ.
Hai mắt Vương Hổ nhắm lại.
Phốc…
Nó giống như tiếng dao cắt qua da thịt và sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống dưới đất.
Tuy nhiên, Vương Hổ lại không hề cảm thấy khó chịu, anh không tự chủ được mở mắt ra.
Trước mặt anh là tên người thằn lằn bị văng xa hơn 10 mét và đụng phải bức tường. Một con dao găm vào trên cổ, máu tươi phun ra như nước chảy. Trong nháy mắt, khí tức của tên người thằn lằn kia đã hoàn toàn biến mất.
Vương Hổ nhìn thấy một thiếu niên từ xa đi tới.
Hắn để mái tóc ngắn hơi kì quái, hai cánh tay trong suốt như bạch ngọc. Mấy tên thổ phỉ cấp cao tới gần, chỉ thấy hắn khua tay tạo thành những bóng ảnh của lòng bàn tay, không ngừng mà đi về phía trước.
Một lúc sau, từng tên thổ phỉ thức tỉnh cấp cao lần lượt ngã xuống với hai mắt mở to.
Loài người, thiên tài của nhân loại?
“ Cẩn thận!’
Vương Hổ nhìn thấy bốn tên thổ phỉ cấp bậc Đại Viên Mãn đang bao vây lấy người thanh niên kia. Hắn la lên và Dương Hồng đang bị thương cũng đang muốn lao lên tới hỗ trợ.
Tuy nhiên, chậm mất rồi.
Bốn tên Đại Viên Mãn đứng ở bốn hướng. Tất cả đều giỏi sử dụng đao, ánh sáng của những con dao lần lượt chém vào cùng 1 chỗ.
Đó chính là chiến kĩ trung cấp và phổ biến nhất trong liên quân của các vương quấn—Điệp Lãng Trảm!
Năm nhát chém chồng lên nhau có thể trong nháy mắt bộc phát sức mạnh gấp hai hay ba lần. Đó chính là một loại chiến kĩ cao cấp, nếu như bọn họ có thể nắm giữ kĩ năng chiến đấu tương tự như thế, ở trong cuộc chiến, chắc chắn bọn họ sẽ không thể nào thua ở trong tay đám dị tộc cùng cấp.
Trong lòng Vương Hổ hơi dâng lên.
Ánh đao rơi xuống.
Ầm ầm!!!
Từng vòng sóng khí cuộn lên khói bụi, gió mạnh thổi qua hai gò má. Từng thân ảnh từ trong khói bụi bay ngược ra, nhìn bộ dáng kia không biết còn sống hay chết.
Vương Hổ chỉ biết hít thở sâu một hơi.
Sau đó, Tôn Ngọc mới từ từ bước tới, anh nhìn thấy Vương Hổ và những người khác còn sống, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ cũng không thất bại, nguy hiểm thật sự. Nếu mình tới trễ hơn nữa cũng không biết đi đâu có thể tìm được con người.
“ Đa tạ đại nhân cứu mạng.” Vương Hổ hơi cúi đầu, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Tôn Ngọc, trong lòng hắn không khỏi tò mò.
Hắn không hỏi, tin tức của đám người thiên tài này, tốt nhất không nên hỏi thăm.
Hắn chỉ phân phó những người ở phía sau: “ Mau mang theo người già và trẻ nhỏ nhanh chóng chuyển đến khu vực Đông Thành.”
Tôn Ngọc chán nản.
Tại sao anh không hỏi gì hết? Anh không hỏi thì tôi làm sao giả vờ đây…A, làm sao tôi có thể dẫn xuất Đại Đạo Tông nhà mình được chứ?
Anh chuẩn bị rất nhiều tình cảnh để đối đáp, hóa ra là vô dụng!
Anh chắp tay ở sau lưng và suy nghĩ nên mở đề tài như thế nào.
Vương Hổ nhìn thấy thiên tài trẻ tuổi không hề nói chuyện. Anh cho rằng người ta khá lạnh lùng và kiêu ngạo. Điều đó cũng là bình thường, cho nên anh cũng không hề nói gì cả.
Trong sân có không ít người già và trẻ em, còn có không ít người bình thường bước ra, vẻ mặt hơi bối rối còn có chút trật tự.
Tôn Ngọc khẽ gật đầu.
Ngay khi bọn họ bắt đầu dời sang địa điểm khác. Một luồng khí tức đáng sợ từ xa bốc lên, nhanh chóng lao về phía bọn họ.
Sắc mặt Vương Hổ tái mét, “ Siêu, Siêu…Phàm!”
“ Đó là Siêu Phàm bên phía liên quân, chính hắn là người đã công phá tường thành của thành phố Đông Dương và trận pháp phòng thủ thành phố, ngài….” Hắn cắn bờ môi tới trắng bệch, “ Ngài mau mau rời đi.”
Hắn biết rõ thanh niên này sẽ rời đi. Bọn họ căn bản không có sức phản kháng.
Tuy nhiên, đây chính là thiên tài của nhân loại, chỉ khi loài người có thêm một tên Siêu Phàm cấp một và nhiều thêm một tên Siêu Phàm cấp hai. Nhân loại ở trong mắt đế quốc Nhai Tâm mới có nhiều tiếng nói hơn.
Ngược lại, mạng sống của mình và những người khác không hề quan trọng.
Lưu lại cũng là vô ích.
Tôn Ngọc chỉ xua tay, trong lời nói vẫn còn có chút…hưng phấn?
“ Chỉ là một tên Siêu Phàm bình thường, không biết Siêu Phàm bên này có gì khác với chúng ta hay không.”