Chương 917: Nhiệm vụ của Tôn Ngọc

Tôn Ngọc chính là học viên giai đoạn đầu tiên của võ quán Cực Hạn. Anh từng phục vụ ở trong bộ phận tình báo và chết rất nhiều dị tộc ẩn núp ở trong những nơi trú ẩn lớn ở nhiều nơi khác nhau.

Anh cũng từng giảng dạy một nhóm học sinh trẻ hơn mình vài tuổi tại học viện cây thế giới.

Ở trong võ quán Cực Hạn, anh cũng có chức vụ, đó chính là thầy giáo cấp một đã được biên chế.

Trên trái đất, khi các dị tộc lẩn trốn ở các nơi và bị giết chết lần lượt. Đám Dị tộc đó cũng không hề có bất kì động thái nào trong hai năm qua. Công việc ở bên bộ phận tình báo đã trở nên nhàn nhã hơn rất nhiều.

Gần đây, Tôn Ngọc nhận được một nhiệm vụ, đi tới các khu vực tụ tập loài người ở Sơn Hải đại thế giới, lấy thân phận là đệ tử của Đại Đạo Tông.

Sơn Hải đại thế giới, với thân phận hiện tại của anh chính là một trong những thành viên cấp cao cũng sớm biết được.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên anh du lịch đến thế giới này.

Anh nghe nói, ngoại trừ một ít vùng sâu vùng xa, có không ít nhân loại tự mình thành lập quốc gia. Những nhân loại khác sinh sống ở trong Sơn Hải đại thế giới, địa vị vô cùng thấp kém.

Chỉ là trăm nghe không bằng một thấy.

Anh đi tới phạm vi của đế quốc Nhai Tâm, nhìn thấy thế giới hỗn loạn, khiến anh nhíu mày không thôi.

Bên trong toàn bộ thành phố Đông Dương, ngoại trừ lực lượng liên minh của các vương quốc giống như bọn trộm cướp. Hầu như không hề thấy bất kì người nào còn sống, khắp nơi đều là thi thể nhân loại bị tàn phá, cũng có ít thi thể của người thú. Anh không nhìn thấy bất kì một tên nào của chủng tộc bọ cạp.

Ngay cả những tộc nhân bình thường bọ cạp không thể nào tu luyện, cũng được đón đi, trước khi chiến tranh nổ ra.

Tôn Ngọc đi suốt quãng đường, , không một tên cướp nào có thể cản được một chưởng của anh.

Anh hơi nhíu mày, “ Chẳng lẽ mình đến trễ? Thành phố Đông Dương này không còn người nào sống sót?”

Anh nhờ cổng dịch chuyển đi để đi tới tỉnh thành của nhân loại. Trên đường đi, anh đã đi qua năm ngôi làng và một thị trấn nhỏ. Nó đã biến mất từ lâu và không còn bất kì dấu vết nào của con người, chỉ còn lại những ngôi nhà bị phá hủy. Trong khi đó ở trong thị trấn nhỏ, những người còn sống ở trong đó đều bị tán sát không còn một ai.

Trong cuộc chiến giữa đế quốc Nhai Tâm và tám vương quốc khác, không có chuyện đầu hàng mà không giết.

Đây không chỉ là cuộc chiến giữa các quốc gia, mà còn là cuộc chiến giữa các chủng tộc. Những tên cao tầng của đế quốc Nhai Tâm và tám vương quốc kia đâu phải là loài người, cho nên bọn hắn đâu thèm quan tâm đến sự sống chết của loài người làm gì?

Một đường đi tới thành phố Đông Dương. Bỗng nhiên, Tôn Ngọc nhìn về hướng 11 giờ, trong cảm nhận của anh, nơi đó có một vài đạo khí tức vô cùng nồng đậm.

Khu dân cư được cải tạo trở thành cái pháo đài.

Đó là thành trì cuối cùng của nhân loại ở thành phố Đông Dương.

Vương Hổ và một người chiến sĩ khác là Dương Hồng. Hai người có thực lực mạnh nhất bảo vệ thành trì này.

Dương Hồng nhìn cái lỗ hổng bị phá vỡ, chỉ biết cười khổ 1 tiếng, “ Có lẽ, chúng ta nên cùng những người khác rời đi thành phố Đông Dương.”

Tỉnh thành nhân loại dù gì cũng là ở bên trong, quân đội của liên quân tới gần. Khi đám tộc nhân bộ cạp rời đi, có vài người cảm nhận được sự nguy hiểm.

Mốt nhóm người liền dứt khoát rời khỏi thành phố Đông Dương và ẩn náu ở bên trong núi.

Tuy nhiên, nhiều người lựa chọn ở lại.

Vương Hổ hơi nghiêng đầu và nhìn về phía sau, ông lão im lặng và đứa trẻ bị che miệng khóc thầm, “ Chúng ta có thể rời đi, nhưng những người này có thể đi đâu đây? Từ thời điểm chúng ta quyết định lưu lại, trong lòng chẳng phải có quyết định rồi sao, chẳng phải ngươi cũng giống ta hay sao?”

Hơn nữa, chỉ có đi sâu vào bên trong núi, mới có thể thoát được truy đuổi của đám liên quân. Tuy nhiên, ở bên trong ngọn núi có rất nhiều thú biến dị mạnh mẽ, khắp nơi đều là nguy hiểm, có thể cũng không thể…Chúng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác.”

Dương Hồng thở dài, ánh mắt trở nên kiên định, hắn nắm chặt trường thương ở trong tay, “ Đúng thế! Chúng ta cũng không phải có sức để đánh 1 trận, chỉ là sau đó chúng ta phải rời đi. Nếu không sẽ khiến cho đại nhân vật ở trong liên quân chú ý tới.”

Nói như thế thôi, chứ trong lòng của hắn không hề có bất kì tự tin nào.

Hắn và Vương Hổ đều là cao thủ thức tỉnh Đại Viên Mãn và đảm nhiệm chức vị cấp trung ở trong đội quân phòng thủ thành phố.

Tuy nhiên, ở bên ngoài có tới năm cỗ khí tức, đều ở giai đoạn Đại Viên Mãn không hề thua kém gì bọn họ.

Bản thân là nhân loại yếu ớt, bọn họ cầm trong tay bính khí phổ thông. Một chọi một, bọn họ cũng không hề nắm chắc, chứ đừng nói tới việc hai đánh năm.

Trừ khi có nhân loại thiên tài còn sống.