Các bộ tộc dưới chân núi Cửu Long đã biết chuyện gì xảy ra và một số do dự về tương lai của bộ tộc. Về sau, con cháu của bọn họ không thể nào tu luyện ở hồ Âm Dương nữa sao? Điều này có ảnh hưởng rất lớn đến sự ra đời của các Siêu Phàm trong bộ tộc của bọn họ.
Không ít chủng tộc ở trong lòng nguyền rủa không thôi, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, bộ dáng cung kính không thôi.
Một số người thì không hề quan tâm.
Trước kia, cung phụng cho nhà vua Long Ngư để đổi lấy quyền tu luyện ở trong hồ Âm Dương, về sau…Nhìn xem Đại Đạo Tông cũng không lớn, không thể sử dụng hồ Âm Dương lớn như thế, nói không chừng còn có cửa sau, bọn họ cũng có thể tiến vào trong hồ Âm Dương để tu luyện.
Một số chủng tộc có ngoại hình gần giống với Đường Vũ và hai người kia, ánh mắt sáng ngời.
Đường Vũ dừng lại và tiếp tục nói: “ Ba tháng sau, tông môn của chúng ta sẽ chiêu mộ đệ tử, lấy nhân loại và những bộ tộc giống với nhân loại làm chủ, người có ý, có thể…”
Thanh âm mênh mông, nhất thời làm cho không ít người tu luyện ở bên phía nhân tộc lộ ra vẻ mừng như điên.
Ba vị Siêu Phàm cấp ba kia, đó chính là những cường giả nhân loại.
Không ít cường giả chủng tộc nhìn mấy thế lực ở dưới chân núi Cửu Long, có phần ghen tị, cũng có tên thì kiêu ngạo. Mấy tên thiên tài hàng đầu ở trong bộ tộc Tử Ngọc, bọn họ cũng thuộc chủng tộc có hình dáng giống con người, bất kể là thiên phú so với đám thanh niên của nhân loại mạnh hơn rất nhiều. Đối với bọn họ mà nói, đây chính là cơ hội.
Nói xong, Đường Vũ ôm Long Ngư trở về núi Cửu Long, mây mù lượn lờ bao phủ tất cả mọi thứ ở trên sườn núi. Tuy nhiên, nó lại không thể nào giấu được trái tim nóng bỏng tất cả bộ tộc ở dưới chân núi.
Thậm chí, một số bộ tộc kì lạ cũng không muốn rời đi, bọn chúng muốn thử một lần cơ duyên này.
Trên đỉnh núi, Nancy chán nản ngồi xổm ở trên mặt đất, cô nhìn thấy lãnh chúa xách Long Ngư đi tới, nhất thời hai mắt cô sáng lên, khóe miệng dường như có nước miếng chảy ra.
Đường Vũ liên đen mặt: “ Long Ngư đã kí kết khế ước và nó cũng là thành viên của chúng ta, đừng nhìn bộ dáng của nó thành thức ăn nưa…Cho dù nhìn nó thật sự trông rất ngon.”
Long Ngư lặng lẽ lui về phía sau vài bước.
Nancy thất vọng, nhưng cô vừa quay đầu liền quên hết mọi chuyện, vẻ mặt khó hiểu hỏi, “ Lãnh chúa, vì sao việc chiêu mộ đệ tử phải đợi đến ba tháng sau, chờ Đại Đạo tông của chúng ta danh tiếng truyền ra bên ngoài sao? Đúng rồi tôi cũng muốn làm trưởng lão và dạy dỗ đệ tử.”
Đường Vũ: "Emmmmmm..."
Làm trưởng lão thì không có vấn đề, nhưng dạy bảo đệ tử?
Cái này có thể hố con người ta?
Bản thân là một người tu luyện dựa vào biển năng lượng trưởng thành ở trong cơ thể, việc sử dụng các kĩ năng chiến đấu giống như bản năng, Nancy…Có lẽ ngay cả lý thuyết tu luyện cũng không thể nào nói được.
Bản thân anh là lãnh chúa có lòng quan tâm. Đường Vũ cũng không thể nào đả kích sự nhiệt tình của những tùy tùng. Dù sao thì còn ba tháng nữa, với tính tình của Nancy vừa quay đầu là sẽ quên hết mọi chuyện ngay.
“ Đại Đạo tông chúng ta cần thời gian để nổi danh thiên hạ. Hơn nữa, chúng ta còn phải xây dựng một thành phố lớn ở dưới núi Cửu Sơn. Tuy nhiên, việc nổi tiếng khắp thê giới chỉ dựa vào việc truyền bá tự nhiên, với diện tích rộng lớn của Sơn Hải đại thế giới, không có mấy chục, mấy trăm năm cũng khó mà làm được. Đặc biệt, đệ tử mà chúng ta chiêu mộ, phần lớn là những người cấp thấp, tin tức cũng không thể nào linh hoạt đến như thế.”
“ Vậy?” Nancy hơi bối rối.
Đường Vũ cũng không có ý định giải thích, tất cả nội dung đã nói rõ ở trong hội nghị. Nancy không biết, chỉ có thể nói rõ một điều là trong lúc họp, cô lại ngủ gật.
…
Đế quốc Nhai Tâm, tỉnh thủ đô ở phía Đông, còn được gọi là tỉnh thành của loài người.
Hầu hết người dân sống ở tỉnh này đều là loài người.
Tuy nhiên, địa vị của loài người không cao, các quan chức cấp cao của một số thành trì đều có ít người đạt được vị trí đó.
Trong đế quốc Nhai Tâm, giữa các chủng tộc đều bị chia thành các cấp bậc khác biệt.
Cấp bậc hàng đầu là bộ tộc Bọ cạp, cũng chính là chủng tộc thuộc tầng lớp thống trị ở đế quốc Nhai Tâm.
Cấp bậc thứ hai đó chính là bộ tộc người thú, bao quát người sói, người hổ và người gấu.
Thứ ba mới tới loài người.
Một vị tu sĩ loài người tu luyện, cho dù anh ta có đạt tới thức tỉnh cấp 4 hay cấp năm thì địa vị của anh ta sẽ thấp hơn so với những người bình thường của bộ tộc người thú.
Đối mặt với bộ tộc bọ cạp thì khỏi cần phải nói.
Nói cách khác, số lượng nhân loại đông đảo, có thể đảm nhiều loại công việc khác nhau, lại có một số cường giả Siêu Phàm cấp hai, mới cho thể khiến cho loài người miễn cưỡng sống ổn định.
So với những bộ tộc không có Siêu Phàm, cả một bộ tộc giống như là nô lệ. Nhân tộc ít nhất cũng có một số thành viên cấp cao có thể đảm nhận vị trí ở trong tòa thành.
Nhưng một thời gian trước, đế quốc Nhai Tâm bị tám vương quốc lớn bao vây. Đằng sau những vương quốc này còn có cường giả vô địch tồn tại. Đế quốc Nhai Tâm liên tục thất bại trong các cuộc chiến.
Đế chế hỗn loạn và các tỉnh của loài người ở bên trong thành phố cũng bị ảnh hưởng.
Hiện tại, khi đế quốc Nhai Tâm mất đi lãnh thổ, các tỉnh thành của con người đã bị phơi bày trước những người lính của lực lượng liên minh các vương quốc.
Thành phố Đông Dương, một thành phố nhỏ thuộc tỉnh thành nhân loại.
Lúc này, thành phố hỗn loạn, lượng lớn cửa hàng bị đập phá, khắp nơi đều có thể nhìn thấy xác người.
Trong một sân nhỏ được chất đống giống như pháo đài, Vương Hổ tràn đầy lo lắng: “ Chúng ta không có nhiều rune mũi tên. Nếu cứ tiếp tục như thế, đám trộm cướp kia nhất định sẽ công phá.”
“ Mẹ nó! Nếu không phải đám bộ tộc bỏ cạp bỏ thành chạy trốn. Thành phố Đông Dương của chúng ta cũng sẽ không dễ dàng bị công phá như bây giờ. Hiện giờ, chúng ta cũng không biết còn nhiêu đồng bào còn sống.” Một người tu luyện biên phía nhân loại nói.
Vương Hổ tức giận, “ Thành phố Đông Dương chỉ là một thành phố nhỏ, nhân loại chúng ta chỉ cần xuất hiện Siêu Phàm, sẽ lập tức bị điều đi. Ài, bởi vì chúng ta vẫn còn quá yếu ớt, nếu nhân loại chúng ta có đế quốc của riêng mình, cần gì phải lo lắng bị đám Dị tộc này khống chế.
Một người khác buồn bực nói: “ Đúng thế, nhân loại chúng ta cường giả cấp cao quá ít. Hơn nữa, chúng ta lại bị đám Dị tộc kia chèn ép quá nhiều. Đôi khi có thiên tài của chúng ta xuất hiện thì bị đám dị tộc âm thầm cướp đi và khống chế.”
Nói xong.
Ầm ầm!!
Pháo đài vốn được người tu luyện hệ thổ gia cố, liền nổ tung, lộ ra một cái lỗ hỗng rộng vài mét.
Bên ngoài lỗ hỗng, có một số thân ảnh, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Vương Hổ và những người khác đều tái mét, nhưng bọn họ vẫn nắm chặt thanh kiếm của mình ở trong tay, sẵn sàng cho một trận chiến cuối cùng.
Đột nhiên, bên ngoài lỗ hổng truyền đến thanh âm hỗn loạn, giống như có một bóng người trực tiếp xông tới và giết chết đám sơn tặc bao vây lấy bọn họ