Thành phố Thâm Lam, phía đông ở bên ngoài thành phố, trước một cánh cửa thép của nhà tù Thương Bạch, ba bóng người bước xuống chiếc xe Mã Lộc.
Một người đàn ông trung niên đầu hói với một ít thịt mỡ ở trên bung. Một người đàn ông mặc đồ vest mang theo một chiếc cặp và một người đàn ông mập mạp trông có vẻ hiền lành.
Bọn họ đã làm thủ tục thăm tù và bước vào nhà tù Thương Bạch.
Bên trong nhà tù cũng không tĩnh mịch hay ẩm ướt gì, ngược lại chỉ có một màu trắng đơn điệu. Ngoại trừ, khu vực nghỉ ngơi của các giám ngục ra thì hầu như không hề có bất kì màu sắc nào khác ngoài màu trắng.
Đây chính là nguyên nhân tên gọi của nhà tù này có tên là Thương Bạch, ban đầu nó còn có một cái tên rất đơn giản…Đó là nhà tù thứ ba của Thâm Lam.
“ Tôi thật sự không ngờ tới tên Vương Nhị này lại dám lẻn vào khu vực trung tâm. Thành chủ vĩ đại của chúng ta đã làm cho nhân loại vực dậy. Hắn không chỉ vô ơn mà còn dám phạm phải tội ác tày trời như thế, cũng may không có gây ra chuyện lớn gì cả…Ài, nếu không phải chú của tên Vương Nhị kia là bạn thân của tôi, tôi thật sự không muốn quan tâm tới hắn làm gì.”
Người đàn ông trung niên đầu hói lộ ra vẻ tức giận và bất lực.
Vương Nhị chỉ bị giam giữ ở tầng nông của nhà tù Thương Bạch…Trong một căn phòng màu trắng chật chội chưa đến 10 mét vuông.
Tuy nhiên, đây chỉ là phòng một người ở, không cần phải trả chi phí điện nước. Ở thành phố Thâm Lam mỗi tấc đất là một tấc vàng, có thể nói là tốt lắm rồi…Ngoại trừ không có sự tự do và bạn còn có thể bị bắt mang đi phục vụ ở trong hầm mỏ…
Những suy nghĩ ở trong đầu của tên trung niên đầu hói không hiểu sao hiện lên và hắn vẫn giao tiếp với Vương Nhị như thường lệ.
“ Tội ác của tên Vương Nhị không thể chỉ dựa vào Nguyên Tinh mà tha thứ. Tuy nhiên, tội của hắn còn chưa tới mức không thể tha. Chỉ cần các ngươi có thể giúp hắn hoàn thành 2000 điểm cống hiến, bao gồm những nhiệm vụ không hạn chế ở công hội nhà thám hiểm, tòa thị chính và các cơ quan của Thâm Lam thì tên Vương Nhị chắc chắn sẽ được phép rời khỏi nhà giam trong thời gian ngắn nhất. Trong khoảng thời gian đó, bản thân hắn phải hoàn thành nhiệm vụ với tổng cộng 2000 điểm cống hiến, sau đó mới được thả ra ngoài.”
Một tên cai ngục cấp bậc đội trưởng nói ra, hắn nhìn về phía tên cai ngục bình thường mặc đồng phục cấp bậc C+ ở phía sau, nói: “ Các ngươi hãy trở về vị trí canh gác, một mình ta ở chỗ này canh gác là được.”
“ Vâng! Thưa đội trưởng.”
Khi những tên cai ngục khác rời đi thì người đàn ông trung niên đầu hói bình tĩnh liếc nhìn các camera giám sát ở xung quanh. Hắn đi về phía trước một bước, lợi dụng bóng dáng của người đàn ông mập mạp che chắn cho hắn ta thì hắn nhanh chóng nhét một tấm phiếu vào tay tên đội trưởng cai ngục.
Tấm phiếu này trị giá 50 nghìn Nguyên Tinh, có thể được đổi bất kì ngân hàng nào dưới Thâm Lam.
Thần sắc của tên đội trưởng cai ngục vẫn không hề thay đổi, chỉ là đút lòng bàn tay của mình vào túi quần, nhìn người đàn ông đầu hói, trầm mặc một lát rồi nói: “ Ta chỉ có thể dẫn các người đến phòng giam. Nếu như ngươi có chuyện gì muốn nói với đồng bạn của các ngươi đang bị giam giữ ở trong ngục sâu, liền suy nghĩ kĩ trước đi…Đương nhiên, các tù nhân ở trong ngục sâu không thể nào được thả ra.”
Người đàn ông hói đầu gật đầu với vẻ biết ơn.
Đây là những gì bọn họ đã thảo luận từ trước, nhưng bọn họ chỉ biết tên thành viên cấp cao của tổ chức đang bị giam giữ ở tầng ba của nhà tù, nhưng vị trí không hề rõ ràng…Hắn hồi tưởng lại kết cấu của nhà tù, tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng giống như một cái mê cung, vô cùng phức tạp, nhưng dù sao nó cũng là ngục giam, diện tích cũng không thể nào vô hạn.
Hơn nữa…Tổ chức đã hỗ trợ một vật phẩm cấp a, có thể dùng để tìm tên thành viên cấp cao kia.
Chỉ thiếu lối vào nhà tù chỗ sâu.
“ Các ngươi đi sát phía sau, không được nhìn lung tung, lạc đường ta cũng không chịu trách nhiệm.
Tên đội trưởng cai ngục thì thầm nói.
Sau khi cửa hai bên ngục giam bị khóa lại, bọn họ không nhìn thấy ở bên trong phòng giam, cũng không hề nghe thấy bất kì âm thành nào, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân lạch cạch ở trong hành lang vang lên.
“ Ngục sâu không giống với chỗ nông nhà tù. Tôi chỉ mới đi qua hai lần. Nếu không cần thiết, tôi cũng không muốn đi tới nơi đó.”
Không giống?
Không muốn?
Người đàn ông trung niên hói đầu hơi hoang màng, hắn còn chưa kịp hỏi thì bọn họ đã đi tới lối vào của ngục sâu.
Trước một lối đi hình tròn màu lam nhạt, hai tên bảo vệ với khí tức thâm trầm đóng quân ở chỗ này.
“ Thủ lệnh.”
Tên đội trưởng cai ngục hơi cúi đầu, hai tay đưa thủ lệnh.
“ Vào đi.”
Con đường màu lam nhạt giống như một đường hầm dưới đáy biển, xiêu xiêu vẹo vẹo, không hề nhìn thấy điểm cuối. Chân bước đi trên mặt đất đường hầm cứng rắn không phát ra bất kì âm thanh nào.
Một lát sau, một ánh sáng rực rỡ xuất hiện ở cuối lối đi và những làn sóng nhiệt phả vào trong mặt.
“ Đến rồi.”
“ Đến rồi, đến rồi sao? Chờ đã…Chỗ này là chỗ nào?”
Người đàn ông trung niên hói đầu cũng có chốc ngốc trệ.
Nơi này không phải là dưới lòng đất sao? Không phải là tầng thứ tư của nhà tù Thương Bạch sao?