Mặt đất đỏ rực, ngọn lửa từ bên trong khẻ hở rỉ ra, không khí hơi vặn vẹo, còn có…Hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy một tầng màng đỏ, giống như ánh mặt trời đang thiêu đốt con mắt của hắn.
“ Nơi này chính là tầng thứ nhất của ngục sâu. Đương nhiên, chúng tôi thích gọi nói là địa ngục hơn hay còn gọi là địa ngục Tiêu Hồng.”
“ Nhà giam thì sao?”
Người đàn ông trung niên đầu hói thực sự muốn hỏi, nhà tù có cần thiết phải làm như thế này không! Gọi nó là địa ngục thực sự phù hợp với thực tế.
“ Đó là.”
Hắn nhìn qua phương hướng kia, đó là một tên Dị tộc có bốn cánh tay, tay chân đều bị ngọn lửa biến thành dây thừng trói chặt lại bốn cánh tay của tên Dị tộc. Ở bên ngoài cũng hình thành một vòng tròn lửa mãnh liệt, giống như là nhà tù.
Khóe miệng của tên trung niên đầu hói hơi giật giật.
“ Đi thôi, thời gian cũng không còn nhiều, nhanh chóng đi theo tôi.”
Tên đội trưởng cai ngục dẫn bọn họ đi thẳng về một hướng khác. Khoảng hai ba phút thì xuất hiện một cầu thang hình xoắn ốc xuất hiện trước mặt bọn họ.
Khi bọn họ đi xuống cầu thang thì ngọn lửa dần tắt và chuyển sang gió thổi.
“ Tầng thứ hai chính là địa ngục bão tố.”
Lối vào từ tầng hai đến tầng ba không ở cùng một vị trí, nhưng nó cũng không xa lắm, lại đi thẳng khoảng hai ba phút thì người đàn ông trung niên hói đầu liền nhìn thấy một cầu thang dạng xoắn ốc y hệt như thế.
Một lát sau, bọn họ liền đi tới địa ngục băng giá.
“ Ta liền mang các ngươi đến chỗ này thôi, các ngươi chỉ có nửa tiếng, cho dù tìm được hay không cũng phải rời đi.”
Tên đội trưởng cai ngục vẻ mặt không hề thay đổi nói ra.
Trong lòng hắn kì thật cũng không nghĩ tới tên trung niên đầu hói có thể tìm được phòng giam mục tiêu, nhưng…Điều đó chẳng phải tốt hơn sao? Dù sao thì nhiệm vụ của anh đã hoàn thành và anh cũng không có lơ là gì cả.
“ Nơi này không hề có camera giám sát sao?” Tên trung niên đầu hói tò mò hỏi.
“ Camera giám sát căn bản không thể nào tồn tại được ở trong môi trường khắc nghiệt như thế. Đương nhiên vẫn có đội ngũ đi tuần tra.”
Địa ngục băng giá có nhiệt độ là âm 60 độ, thỉnh thoảng còn xuất hiện những Băng Lăng nguy hiểm toát ra…Người đàn ông trung niên đầu hói cảm thấy có lý, vẻ mặt bình tĩnh nhìn qua hai người kia.
“ Vậy chúng ta đi thôi,, làm xong việc liền nhanh chóng rời đi…”
Hắn vỗ vai tên đội trưởng cai ngục như thể tự nhiên và ngay lập tức liền có một luồng khí đen từ lòng bàn tay của anh thoát ra bên ngoài.
“ Ngươi…đang…làm gì….”
Đội trưởng cai ngục đột nhiên bừng tỉnh, nhưng phản ứng của anh lại trở nên chậm chạp và cứng đờ.
Người đàn ông mặc vest đi phía sau anh và đôi mắt xuất hiện một biểu tượng méo mó.
Con mắt thôi miên.
Hai mươi mấy giây sau tên đội trưởng cai ngục ngừng giãy dụa. Trong mắt của anh hiện lên biểu tượng giống y chang như thế, cả người trở nên ngốc trệ.
“ Xong rồi, chỉ cần không tiếp xúc ở cự ly gần, đụng phải tuần tra cũng sẽ không phát hiện bất kì dị thường cả.”
“ Ừ! Chúng ta chỉ có nửa tiếng thăm tù, chậm nhất là một tiếng. Nếu không chúng ta sẽ bị phát hiện, chúng ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Người đàn ông trung niên đầu hói lấy ra một cái đạo cụ to bằng lòng bàn tay, giống như quả trứng, mặt trên được bao phủ những hoa văn kỳ bí.
Hai tay hắn nắm chặt ở trên và dưới quả trứng và vặn nó.
“ Răng rắc.”
Vỏ trứng được mở ra và một con chim nhỏ bao gồm cả ánh sáng và bóng tối màu xanh bay ra khỏi quả trứng và bay đến tầng sâu của địa ngục băng giá.
“ Mau đuổi theo.”
Người đàn ông trung niên đầu hói dẫn đầu.
Ba người bọn họ là Ngưng Nguyên Cảnh hoặc Tố Thể Cảnh đỉnh phong. Tất cả đều là người có năng lực, trên người cũng mặc áo giáp cấp B hoặc A. Đội trưởng cai ngục đang bị khống chế cũng có thực lực Ngưng Nguyên Cảnh, đủ để chạy như bay ở trong địa ngục băng giá. Với tốc độ của bọn họ thì một phút là quá đủ để đưa đón từ đầu bên trái của nhà tù nông xuyên thẳng tới mục tiêu.
Tuy nhiên, địa ngục băng giá tất cả đều là băng sương, vị trí của các phòng giam bị đóng băng cũng không hề cố định.
Gió lạnh thấu xương, tuyết che khuất tầm nhìn.
Không biết đã bay bao lâu, nhưng con chim ánh sáng xanh kia không còn chạy theo đường thẳng nữa mà thỉnh thoảng sẽ thay đổi phương hướng…Người đàn ông trung niên đầu hói mừng rỡ nghĩ rằng mình đã đến gần vị trí của vị quan chức cấp cao kia, khi nhìn thấy con chim ánh sáng xanh hót líu lo và bay lên xuống trái phải ở xung quanh.
Bốn phía đều là tuyết trắng và không hề nhìn thấy bất kì nhà tù băng nào.
Nụ cười của người đàn ông trung niên dần đông cứng lại.
Nhìn qua, có vẻ như anh không tìm được người, ngược lại…Bọn họ bị lạc đường rồi.