Tiên gì?
Tiên Môn là cái gì?
Sự nguy hiểm tính mạng mình vừa mới biến mất, sống lưng của Vương Tiểu Minh đổ đầy mồ hôi lạnh, đầu óc anh vẫn còn chưa có hoạt động được. Anh chỉ cảm thấy hai chữ Tiên Môn có phần quen thuộc.
Kể từ khi xuất hiện con bọ khổng lồ ở công viên ngoại ô phía Tây, lượng người xem livestream cảu anh đã tăng lên nhanh chóng. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, số lượng người xem đã vượt qua 100 nghìn.
100 nghìn người xem, cho dù chỉ nhìn qua màn hình. Có rất nhiều người xem bị sốc bởi vẻ ngoài gớm ghiếc của con bọ cánh cứng.
Cách đây không lâu, bình luận " người dẫn chương trình đã chết" đã che khuất gần như toàn bộ màn hình livestream.
Giờ phút này, ấp úng, cả phòng livestream im phăng phắc, chỉ có một vài dòng bình luận lẻ tẻ xuất hiện....Đó là những người mới vào phòng livestream đang hỏi thăm tình hình.
Một hồi lâu sau, cơn mưa bình luận liên tục xuất hiện.
100 nghìn khán giả xem livestream cũng đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Vương Tiểu Minh và thanh niên cầm kiếm.
" Tiên Môn, là Tiên Môn kia sao?!"
" Hóa ra Tiên Môn không phải là môn phái bình thường, mà là một môn phái để tu tiên!"
" Những sư phụ ở trong Tiên Môn còn thiếu đồ vật trang sức nào không? Hay có cần người làm ấm giường không."
" Người phía trước chắc chắn là nữ, tôi đã xác định rồi."
" Rốt cuộc các ngươi đang nói đến cái gì, môn phái? Cơ quan nhà nước? Hay một tổ chức siêu phàm? Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó."
" Ngọn núi Côn Vô, Tiên Môn ở đó, cái này còn không biết nữa sao! Có ai muốn lập đoàn đội đi Tiên Môn bái sư hay không?"
" Đồng ý +1"
" Đồng ý +2"
Nhìn thoáng qua màn hình livestream, Vương Tiểu Minh rốt cục nhớ ra.
Hắn tiến lên ba bước, " Đại ca, anh có thiếu đồ trang sức gì không?"
Trong phòng livestream im lặng trong giây lát.
Bọn họ cũng không hề nghĩ tới, đường đường là người dẫn chương trình lại không biết xấu hổ như thế...Buông đại ca đó ra, để cho bọn họ đến!
Trên màn hình, vô số bình luận chữ " Phi" đều chỉnh tề xuất hiện.
Ở phía đối diện, tên đệ tử Tiên Môn đang đứng cũng hơi kinh ngạc...Đây là lần đầu tiên có người xem anh là đại ca. Trong nhất thơi, anh cũng hơi phấn khích.
Nhưng đệ tử Tiên Môn vẫn lạnh lùng quay đầu nhìn về phía bên kia hồ, càng ngày càng có nhiều con bọ nhảy xuống hồ và tiến về phía bên này.
Hắn xua tay, " Ta cũng không phải là nhân vật lớn gì cả, chỉ là một tên đệ tử bình thường mà thôi."
Đệ tử bình thường?
Vương Tiểu Minh nhìn về phía xa, nhìn những người thức tỉnh ở đơn vị 13 ngăn cản khó khăn và nhìn về phía đệ tử Tiên Môn chẳng chút nào sợ hãi...
Anh rơi vào suy nghĩ.
....
Trên cây cầu đá, hơn một chục thân ảnh di chuyển ở xung quanh, vũ khí sắc nhọn đâm thủng qua lớp giáp xác, những viên đạn xuyên giáp đặc biệt từ họng súng bắn ra.
Mặc dù đã giết chết một vài con bọ cánh cứng khổng lồ nhưng tình hình vẫn không hề lạc quan.
Số lượng bọ cánh cứng vẫn không hề suy giảm mà vẫn còn đang tăng lên. Những người thức tỉnh ở đơn vị 13 đã có không ít người bị thương và cũng có một số người đã tiêu hao thể lực rất nhiều.
Vương Liệt lo lắng không thôi, cả người máu tươi chảy đầm đìa.
Nhưng mắt anh chỉ có thể miễn cưỡng bắt được cái bóng chuyển động của con bọ ngựa. Một khi anh ngã xuống thi những người còn lại sẽ bị con bọ ngựa khổng lồ đó tàn sát chỉ trong mấy phút mà thôi.
" Mẹ nó!"
Hưu!
Lưỡi đao xuyên qua không khí với âm thanh sắc bén.
Với một tiếng nổ vang lên, thanh đao ở trong tay của Vương Liệt bị chém ra một kẽ hở. Anh lại nhân cơ hội này để né tránh. Con bọ ngựa khổng lộ bay ngang qua người anh, lưỡi đao chém trúng vào cây cầu đá, xuất hiện một vết nứt thật lớn.
" Két...."
Vết nứt nhanh chóng lan ra, một tiếng két của cầu đá gãy vang lên, vô số đá vụn rơi xuống nước, nước bắn tung tóe.
Kể cả Vương Liệt và những người thức tỉnh ở đơn vị 13. Tất cả từ trên cầu ngã xuống, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh thân thể của mình và nổi trên mặt nước.
Tuy nhiên, những con bọ khổng lồ cũng rơi xuống hồ và bao vây lấy bọn họ.
Sắc mặt Vương Liệt tái mét.
Ở trên cầu, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng chống trả mà thôi. Huống chi, bây giờ bọn họ đang ở trong mặt nước, thực lực của họ chỉ có thể phát huy có hai ba phần mà thôi.
Vương Liệt dùng sức vung lấy thanh đao để buộc con bọ cánh cứng khổng lồ lui lại.
Cách đó không xa, con bọ ngựa khổng lồ đã tung cánh mỏng manh kia, nó nhìn bọn họ giống như những miếng mồi ngon.
" Nếu chúng ta có thể sống sót trở về, chúng ta hãy cùng nhau uống rượu một lần nữa!"
" Giết!"
Hưu!
Con bọ ngựa khổng lồ rạch một vết thương dài và hẹp ở trên cánh tay của anh, máu tuôn ra như suối, anh cũng không cầm nổi chiến đao nữa mà rơi xuống.
Vương Liệt nắm chặt tay trái của mình thành nắm đấm và quyết chiến một trận cuối cùng.
" Đội trưởng, trợ giúp tới rồi."
Một tiếng hét bất ngờ vang lên từ cây cầu đá.
Vương Liệt sững sờ, không ai muốn chết. Nhưng, lúc này lấy đâu ra hỗ trợ?
Chi nhánh Lạc Thành đã điều động hết lực lượng, áp lực ở những chỗ khác cũng không nhỏ hơn bọn họ là bao nhiêu.
Quân đội và những người thức tỉnh ở các thành phố khác sẽ mất một lúc để đi tới chỗ này. Ngay cả khi bọn họ đi bằng trực thăng, nhanh nhất cũng phải mất một lúc thời gian.
Anh cũng không dám mong đợi quá nhiều.
Nếu liều cái mạng của mình, có thể ngăn chặn được sự khuếch tán của những con trùng biến dị này, thật là đáng giá.