Chương 724: Xin hãy nhận con làm đồ đệ

Trong con hẻm tối, bước chân của Đường Vũ vừa tiến lên liền dừng lại.

Đầu óc anh vẫn hơi bối rồi một chút.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Làm thế nào mà anh nhìn mà không hề hiểu gì hết.

Cái này có phải là thức tỉnh hay không?

Cô gái dựa vào tường thở hổn hển, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.

Đường Vũ nhận thấy nước da của cô gái tái nhợt hơn. Cô gái này vừa mới thức tỉnh và đang ở trong giai đoạn đột phá, đang trong lúc tăng lên thì đột nhiên dừng lại. Ngược lại từ từ giảm xuống một chút, vô cùng yếu ớt, giống như ngọn nến đứng trước gió.

Mái tóc dài màu đen xõa xuống ở trước ngực và vệt máu ở trên đó cũng mang lại cho anh không ít thông tin. Anh nhìn thấy trên đó còn có một số sợi tóc bạc trắng.

Năng lực tự cứu bản thân của cô gái vừa rối, rõ ràng nó đã vượt quá khả năng hiện có của cô ấy. Đó chắc hẳn là một năng lực phạm trù, thuộc loại tiêu hao, tiêu hao đi sinh mệnh của cô ta.

Nó không phải là tự phục hồi...Tự phục hồi cũng không thể nào tiêu hao lớn như thế.

Khả năng này có liên quan tới máu hay không?

Anh suy nghĩ.

Khả năng liên quan tới máu cũng một số chức năng tự phục hồi. Bao gồm khả năng máu chảy ngược trở về. Tuy nhiên, Đường Vũ nhìn thấy cổ, tóc và quần áo phía trước của cô gái, những nơi trước đó đều dính máu thì hiện giờ lại rất sạch sẽ.

Một người vừa thức tỉnh vừa tự cứ bản thân. Không thể nào để máu quay trở lại. Điều này cần đòi hỏi sự kiểm soát rất mạnh.

Như vậy.

Chẳng lẽ nói.

Đúng...

Anh đoán ra một khả năng, chỉ là lúc trước anh không dám nghĩ tới mà thôi.

Một cơn gió thổi qua.

Con hẻm nhanh chóng chìm vào trong sự yên tĩnh.

Ba tên côn đồ kia không hề bị thương nặng. Bọn chúng ngồi dậy, hai chân thì run lẩy bẩy, đứng dậy không nổi, sợ hãi nhìn con quái vật kia cách đó vài mét.

Bộ lông màu xám xanh, tứ chi của nó vô cùng mạnh mẽ, đôi móng vuốt sắc bén tạo nên một vài vết trầy sâu ở trên mặt đất. Đôi mắt u ám nhìn qua năm tên kia ở trong con hẻm.

Đó là một con sói khổng lồ.

Một con sói biến dị.

Lúc này, nó lại có chút không cam lòng phát ra một tiếng gầm nhẹ. Móng vuốt cắm sâu ở trên mặt đất. Đối với hoàn cảnh ở xung quanh rất cảnh giác.

Cô gái càng thêm hoảng sợ, trong cơ thể của cô vừa rồi dâng lên một cỗ lực lượng. Nhưng lúc này, cỗ lực lượng kia giống như thủy triều rút đi. Cả người cô mềm nhũn, không còn sức lực nào, so với lúc bình thường càng yếu ớt hơn.

Mà con sói to lớn kia chỉ cách cô chưa tới nửa mét.

Miệng nó há ra, lộ ra hàm răng dài nhọn hoắc, ở giữa kẽ răng còn có một chút thịt băm, mùi tanh nồng nặc xông thẳng tới.

Một sự nguy hiểm chết chóc đang xuất hiện ở trong tâm trí của cô ấy.

Hô!

Con sói khổng lồ quay đầu, mang theo một hơi thở hôi hám.

Cô gái nghiến chặt răng, cố gắng không để cho mình hét lên. Nhưng, hai chân của cô không ngừng run rẩy, cô quỳ rạp xuống đất.

Cô nhận thấy, ngoài ba tên côn đồ lúc ban đầu, dường như còn có một người đi ngang qua.

Nhưng con sói khổng lồ mang lại áp lực cho cô quá lớn. Đường nói là bốn người, cho dù là 40 người, cũng không phải là đối thủ của con sói khổng lồ này.

Đạp!

Tên người qua đường kia tiến về phía trước, tiếng vang đã thu hút sự chú ý của con sói khổng lồ.

Con sói khổng lồ màu xám xanh quay người lại và gầm lên một tiếng. Thân hình của nó bất ngờ nhảy lên, cái miệng thì mở ra, táp thẳng về phía tên người đi qua đường kia.

Cô gái không khỏi nhắm mắt lại và dường như cô đã suy nghĩ đến cảnh tượng máu bắn tung tóe.

Một lúc sau.

Thật lâu sau.

Cô không hề nghe thấy bất kì động tĩnh gì cả, lông mi run lên và từ từ hai mắt mở ra.

Lọt vào trong mắt cô đó chính là con sói khổng lồ lao tới, thân thể của nó dường như đông cứng ở trên không trung.

Người qua đường kia chỉ đưa lòng bàn tay đặt lên trán con sói. Lúc này, thời gian giống như ngừng lại, ánh nắng ngoài ngõ chiếu vào, xua đuổi đi bóng tối. Một người, một sói đang đứng đối diện nhau.

Đôi mắt lạnh nhạt kia, chẳng mang theo tí cảm xúc gì cả.

Bắt đầu từ trên đầu con sói, con sói khổng lồ xám xanh biến mất từng li từng tí. Nó giống như bị phân giải thành những hạt nhỏ nhất thế gian, không hề để lại bất kì dấu vết gì cả.

Đường Vũ thu hồi lại bàn tay...Anh hơi xấu hổ.

Đối mặt với một con thú biến dị chỉ mới có cấp 5, cấp 6....Anh vậy mà lại sử dụng một đòn tấn công cơ bản.

Đáng lẽ phải khịt mũi một tiếng, có thể làm cho con sói khổng lồ chấn động tới nỗi mất máu mà chết. Nhưng, con sói khổng lồ này xuất hiện quá mức quỷ dị. Ngay cả anh không thể nào cảm nhận được, anh còn tưởng đó là một con thú biến dị biết ẩn giấu khí tức.

Kết quả, nó thật sự chỉ có thực lực cấp thấp.

Chỉ có một sự thật, con sói khổng lồ này...Nó vô tình bị vết nứt không gian ném ra bên ngoài.

Anh tiến lên mấy bước, đi tới chỗ con sói khổng lồ ban đầu xuất hiện, vươn tay ra cũng không có xuyên qua cái gì.

Vết nứt không gian biến mất.

Nó chỉ tồn tại chỉ trong chốc lát.

Cái chết của con sói khổng lồ khiến cho bầu không khí hãi hùng ở trong con hẻm biến mất. Ba tên côn đồ phát hiện chân mình không hề run, thắt lưng không hề đau. Bọn chúng nhìn qua cũng không hê thấy bất kì dấu vết nào lưu lại, con sói khổng lồ màu xám xanh kia đó chắc chắn chính là ảo giác.

Nhìn bên trái chính là Đường Vũ, bên phải chính là mục tiêu bọn chúng nhắm tới. Sau đó, bọn chúng nhìn xuống dưới đất cách đó mấy mét chính là con dao găm...Ba tên côn đồ cảm thấy thế giới quan hôm nay bị tác động dữ dội.

Sau đó, một trận hoa mắt.

Cả ba đều mơ màng bước ra khỏi con hẻm, dừng lại một lát rồi mới tỉnh táo trở lại.

Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì ở chỗ này?

Tiểu Hồng Mao? Tiểu Hoàng Mao lúc này cũng mơ màng.

Bọn họ...Hôm nay ra ngoài cướp của người giàu chia cho người nghèo nha.

Nhưng bây giờ...

Cả ba người nhìn nhau.

Một ông già có mái tóc màu đỏ đột nhiên nói: " Ta đột nhiên cảm thấy không muốn làm chuyện này nữa, ta muốn trở thành một người tốt."

" Tôi cũng thế, tôi cảm thấy hối hận và áy náy, trong lòng tôi cảm thấy không hề vui chút nào."

" Chúng ta đi tự thú đi, ăn năn những gì chúng ta đã làm trong quá khứ và biết ơn cho mai sau."

Ba tên lưu manh đã tỉnh ngộ. Ba người rơm rớm nước mắt và ôm nhau khóc.

" Đại ca!"

" Anh hai!"

" Em út!"

Sau dó, bọn họ sóng vai đi về phía đồn cảnh sát, đối với Đường Vũ và cô gái ở cách đó không xa. Bọn họ dường như không hề phát hiện gì cả.

Cảnh tượng này, Thượng Cung Linh nhìn thấy hết ở trong mắt.

Đột nhiên, cô đứng dậy, vỗ hết bụi đất ở trên người, ba chân bốn cẳng tiến về phía trước. Cô cúi đầu xuống: " Xin tiên sinh hãy thu con làm đồ đệ."

Đường Vũ: "??? ”

....