Chương 723: Hình như kịch bản không đúng lắm

Sự hiểu biết về hành tinh Thiên Nam này chỉ dựa một vài lời nói của những người dân ở xung quanh đây.

Nhưng rất hạn chế.

Người bình thường làm sao có thể thảo luận về các vấn đề của quốc gia? Ngay cả khi có, đó cũng chỉ là những gì ở bên ngoài mà thôi, hầu hết toàn là những lời nói không có ích.

Đường Vũ rất coi trọng hành tinh Thiên Lam này.

Tầm quan trọng của nó không kém gì so với lục địa Aino lúc ban đầu.

Quả thật, Nguyên Khí quá mỏng manh, không có khả năng thai nghén ra bất kì thiên tài địa bảo gì. Hành tinh này có tồn tại Siêu Phàm hay không thì cũng khó mà nói trước được...Huống chi, hành tinh Thiên Lam này đã có chủ, nếu anh muốn tranh đoạt tài nguyên với hành tinh Thiên Lam. Chắc chắn anh sẽ đối mặt với các quốc gia ở trên hành tinh Thiên Lam này.

Đó là một vấn đề vô cùng phiền phức.

Chỉ là tài liệu cấp bậc bình thường, anh cũng không quá coi trọng.

Anh rất coi trọng về con người.

Trái đất hiện này, dân số còn chưa tới một tỷ. Trong khi tổng dân số ở trên hành tinh Thiên Lam này là 15 tỷ.

Con người chính là nguồn tài nguyên lớn nhất.

Trên trái đất, anh bị giới hạn bởi dân số, giá trị Niệm Năng tăng lên rất chậm. Nhưng, chỉ riêng thành phố An Hồ đã có hơn 30 triệu người.

Anh nhìn mà phát thèm!

Anh hận không thể nào nhanh chóng xây dựng một phân lãnh địa và nhanh chóng bố trí cổng dịch chuyển.

Tuy nhiên, anh muốn chuyển hóa như thế nào thì đó mới là vấn đề. Giá trị Niệm Năng dựa trên niềm tin, sự tin tưởng, ngưỡng mộ, thờ phụng, cảm giác như nơi này chính là nhà của mình. Đầu tiên, bọn họ cần phải có mục tiêu, người, vật chất hay một thứ gì đó rõ ràng.

Hiện tại thì không có.

Bắt đầu từ phương diện đó mới là quan trọng.

Võ quán? Kết quả nhận được quá chậm.

Truyền giáo? Đức tin quá rộng.

Biểu hiện là một vị thánh? Đối mặt với rất nhiều rắc rối.

Anh không phải là một người ưa thích liều lĩnh, với thực lực hiện tại của anh đang bị áp chế thì anh thật sự có thể không làm gì được hành tinh Thiên Lam này.

" Trước tiên thuê một căn phòng, lên mạng tìm hiểu thông tin rồi tính tiếp."

" Những vấn đề khác thì không nói. Nếu là một nền văn minh hiện đại và phát triển, thì các truyện tiểu thuyết, hoạt hình và phim ảnh cũng không tệ lắm đúng không?"

Có trời mới biết đã bao lâu rồi anh xem mấy chương trình giải trí.

Sau khi thành phố Thâm Lam trở nên thịnh vượng, anh cũng đã ra lệnh cho mọi người tìm qua những tác giả nổi tiếng đó. Anh từng nghĩ muốn nhốt bọn họ ở trong một căn phòng tối tăm và sẽ không cho bọn họ ăn ít ngày...Tuy nhiên, anh chỉ có thể tìm thấy một số người hơi nổi danh ở rừng chợ viết truyện tiểu thuyết mà thôi!

" Lúc trước, mình nghe người ta nói, có một thời kì, ở trên đó đều đăng toàn là những tác phẩm ăn khách nhất."

Ánh mắt anh lóe lên, nghĩ lại cũng hơi có chút hưng phấn.

Sau khi hỏi thăm một số người qua đường thì Đường Vũ đã đi tới vào một nhà môi giới ở trước cổng. Anh nghĩ trước đó số tiền mình hóa duyên có chút không đủ dùng.

Nghĩ đến bản thân mình là một lãnh chúa của một phương. Vậy mà, anh cũng có một ngày rơi đến cảnh nghèo khó như thế này.

Bên trong nhẫn trữ vật toàn chứa Nguyên Tinh ở bên trong, gỗ, đá, một số khoáng chất Siêu Phàm cũng đều không hề ít.

Vàng thì anh không có, Nguyên Tinh thì không tiện lấy ra.

Vì thế anh tiếp tục hóa duyên.

Lực lượng tinh thần anh tràn ra bên ngoài, giống như một tấm lưới lớn. Tin tức hỗn hợp từ mọi hướng hội nhập vào trong đầu của anh ta.

Não bộ vận chuyển với tốc độ cao, chọn lục những mục tiêu có tiền. Tốt nhất là những kẻ xấu xa. Dù sao đi chăng nữa nó là ranh giới cuối cùng cua anh.

" Nếu trong vòng ba mươi giây vẫn không tìm thấy mục tiêu thích hợp thì mình có thể tùy tiện chọn một người có tiền là được rồi."

" Nếu không tìm thấy...Quyết định tới chỗ môi giới luôn là được."

Anh cũng không biết người dân ở thành phố An Hồ có đạo đức quá cao, hay là do có camera giám sát quá nhiều...Dưới bầu trời chói chang, mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây đã trôi qua. Anh thực sự không thể nào tìm thấy được mục tiêu thích hợp.

Chẳng lẽ, anh thật sự muốn vứt bỏ liêm sỉ của một người lãnh chúa hay sao?

Đột nhiên, khóe miệng anh cong lên, nhấc chân bước về phía trước. Cả người anh trong nháy mắt liền biến mất. Ngay sau đó, anh liền xuất hiện cách đó khoảng mấy chục mét, những người qua đường xung quanh cũng đều không có bất kì phát hiện nào. Bọn họ vẫn đi qua lại y như cũ.

Để che giấu bản thân mình, tốc độ của anh cũng không hề quá nhanh. Nhưng, anh đã đi được mấy cây số tới một con hẻm nhỏ chỉ trong mấy chục giây mà thôi.

Thành phố An Hồn rất phồn hoa, nhưng nó cũng có những nơi hẻo lánh. Xung quanh là những tòa nhà chưa có hoàn thiện. Ngay cả ban ngày, anh cũng nhìn thấy được không ít bóng người.

Các đó không xa trong một con hẻm, ba tên côn đồ với mái tóc nhuộm vàng đỏ. Vẻ mặt hung dữ đang vây quanh một cô gái khoảng 17, 18 tuổi. Trên tay bọn chúng căm con găm múa may qua lại.

Nhìn bộ dáng cướp bóc kia của bọn chúng, chắc chắn chúng đã thực hiện rất nhiều vụ.

Cô gái bất lực lùi lại, lưng dựa vào tường, hai mắt rưng rưng, vẻ mặt thì sợ hãi.

Ba tên côn đồ tiến lên một bước và cười đắc chí.

Đường Vũ thầm thở dài, đã đến lúc mình phải ra tay rồi.

Anh vừa sải bước đi ra.

Đột nhiên, cô gái yếu đuối hét lên một tiếng, hai mắt không khỏi nhắm lại, cánh tay trắng nõn vung loạn xạ. Chỉ vang lên ba tiếng rầm rầm rầm, ba tên cồn đồ đã bay ra bên ngoài khoảng mấy mét, lộn ngược giống như bao tải bị rách.

Đường Vũ: "..."

Hình như có gì đó không đúng với kịch bản này.

Cô gái mở mắt ra, cô hơi choáng váng.

Đường Vũ cảm nhật được một cỗ khí tức của người thức tỉnh bay lên từ trên người của cô gái.

Cô ta vừa mới thức tỉnh sao?

Anh nhíu mày, tựa hồ có một lực lượng vô hình quét qua.

Một vết nứt màu đen lóe lên ở trước mặt cô gái.

Xoẹt

Móng vuốt sắc nhọn xẹt qua, cổ họng cô gái bị rạch ra một đường, máu chảy ròng ròng, cô gái phát ra âm thanh hoảng sợ.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Đường Vũ cũng không kịp phản ứng khi nhìn thấy một con thú biến dị màu đen xuất hiện.

Cô gái đang cận kề với cái chết. Anh chuẩn bị tiến lên cứu lấy cô gái kia, nhưng anh hơi nhíu mày và nhìn thấy vết rạch ở trên cổ họng cô gái nhanh chóng được chữa lành.

Là một người có năng lực chữa lành sao?

Chờ một chút.

Anh nhìn thấy xung quanh vết thương khôi phục, máu nhuộm đỏ chảy ngược lại. Trong nháy mắt, cái cổ trắng bệch y như cũ.

Đường Vũ: "..."

Hôm nay kịch bản hình như không có đúng lắm.