Chương 697: Hi vọng của nhân loại

Ông ——

Một thanh trường kiếm.

Một thanh trương kiếm màu xanh da trời khổng lồ và hoành tráng, không nhìn thấy biên giới, mũi kiếm thì hướng lên trên và xuất hiện trong tầm mắt không biết bao nhiêu người.

Giống như một chùm ánh sáng màu xanh, nó xuyên thủng cả bầu trời.

Lực lượng mênh mong như thủy triều lan tràn ra ngoài, đem áp lực khó có thể nói thành lời do lòng bàn tay khổng lồ kia mang lại mà xua tan đi.

Đường Vũ cảm thấy nhẹ nhàng.

Vẻ mặt anh ngưng trọng nhìn lấy sứ giả của bộ tộc Ma quỷ, anh cũng không hề nhìn qua cái lòng bàn tay khổng lồ màu đen kia.

Tay phải nắm chặt, tay trái đặt lên tay phải.

Từ từ ép về phía trước.

Cạch... Cạch... Cạch...

Bàn tay khổng lồ màu đen vẫn đang rơi xuống với tốc độ nhanh, không hề có dấu hiệu chậm lại.

Thanh kiếm khổng lồ màu xanh xuyên qua đám mây màu xanh da trời, nghiêng xuống từng chút một.

Tốc độ càng ngày càng nhanh hơn....

Bành!!!

Thanh kiếm khổng lồ màu xanh chém vào lòng bàn tay màu đen, cả bầu trời chấn động, mắt thường có thể nhìn thấy từng vòng sóng xung kích khuếch tán ra bên ngoài.

Cho dù ở trên cao, sóng xung kích vẫn quét qua núi rừng ở bên dưới mà không hề suy giảm. Một số môi trường trước đây không hề bị phá hủy dưới dư âm trận chiến của Siêu Phàm. Dưới làn sóng xung kích này nó đã được san bằng sạch sẽ.

Chỉ còn chừa lại một số đỉnh núi trơ trọi ở đó.

Ở một số chiến trường Siêu Phàm khách cách há xa, đều có không ít người dưới làn sóng xung kích kinh khủng kia thổi bay.

Hòn đảo nổi cách gần hơn, may mà có vành đai không gian ở đó. Nó đã nới rộng khoảng cách, làm cho làn sóng xung kích dần dần suy yếu, đi đến tấm chắn của thành phố Thâm Lam đã không còn bao nhiêu lực lượng.

Đường Vũ bất động như ngọn núi, toàn thân sinh ra Niệm Năng gia trì, khí tức không ngừng tăng lên.

Chém!!!

Hai tay nắm chặt lại lần nữa chém xuống, lòng bàn tay khổng lồ màu đen giằng co cùng với thanh kiếm khổng lồ màu xanh, cán cân từ từ nghiêng về anh.

Trên lòng bàn tay khổng lồ kia xuất hiện một số khe nứt, từng sợi khói màu đen toát ra và nhanh chóng tan biến.

Bàn tay khổng lồ màu đen từ từ mờ dần.

Đường Vũ đã quên mất thời gian và không gian.

Anh giống như trở về những ngày đầu tiên khi tận thế xảy ra. Khi anh vẫn còn là một người thức tỉnh yếu ớt, cầm một thanh kiếm khổng lồ chỉ có thể miễn cưỡng cầm lên và hướng về kẻ địch chém tới.

Dùng hết sức lực của mình, không hề giữ lại chút nào.

"A——"

Tạch tạch tạch ken két...

Lòng bàn tay khổng lồ màu đen càng ngày có càng nhiều vết nứt. Một đòn ẩn chứa lực lượng của Thánh Nhân va chạm với một đòn ẩn chứa lực lượng thế giới, Nguyên Lực và lực lượng tín niệm đã hội tụ lại trở thành một thanh kiếm, không ngừng tiêu hao.

Hồ Nguyên Lực vẫn không ngừng thiêu đốt, niềm tin không cách nào chạm vào, nó vô hình, chỉ lượn lờ ở trên thành phố Thâm Lam.

Một đòn tấn công của Thánh Nhân chỉ là nước không có nguồn.

Ánh sáng màu xanh trên thanh kiếm khổng lồ nở rộ, đem cả thế giới này nhuộm thành màu xanh nhưng không hề chói mắt.

Ầm ầm!!

Sau khi chồng lên và gia trì, lòng bàn tay khổng lồ màu đầy vết nứt. Một tiếng nổ vang leny6, vô số mây khói đen kịt, hướng về phía Tây bao trùm lấy. Trong khoảnh khắc tiếp theo, phần lớn đã bị thanh trường kiếm khổng lồ màu xanh hấp thu hơn phân nửa.

Sau khi chém vỡ lòng bàn tay khổng lồ, thanh trường kiếm khổng lồ kia cũng dần dần phai mờ.

Đường Vũ đã hủy việc thiêu đốt Hồ Nguyên Lực, nhưng thanh kiếm khổng lồ anh nắm ở trong hư không vẫn không có bất kì cái gì ngăn cản, tiếp tục chém về phía trước.

Vầng sáng màu xanh da trời bay lên bầu trời cuối cùng cũng rơi xuống.

Oanh !!!!

.....

Cách Thâm Lam mấy chục cây số.

Nơi trú ẩn Lâm Đông.

Kể từ khi thành lập vòng tròn phòng thủ, Lâm Đông không còn bị làn sóng Ma thú tấn công nữa. Nơi trú ẩn lúc ban đầu cũng đã được nới rộng năm hoặc sáu lần.

Lâm Đông hiện tại không có lính đánh thuê, tất cả đều được gọi là nhà mạo hiểm. Rất nhiều người thức tỉnh có thực lực đều lựa chọn đến Thâm Lam để sinh sống.

Tuy nhiên, dân số ở Lâm Đông vẫn không hề giảm. Những người thức tỉnh ở khắp nơi trên nước Đại Hạ, thậm chí những người thức tỉnh trên toàn thế giới. Không phải người nào cũng có thể định cư được ở Thâm Lam. Có không ít người sinh sống ở Lâm Đông, Sóc Hồ và các thành phố lân cận khác.

Đi tàu Nguyên Lực cũng chỉ mất có một hay hai tiếng đồng hồ.

Nhìn từ trên cao, các tòa nhà ở Lâm Đông không còn sầm uất nữa, mà là những tòa nhà cao tầng san sát đan xen với nhau.

Chỉ là lúc này, toàn bộ thành phố Lâm Đông rất là yên tĩnh, trên đường phố hầu như không có một bóng người.

Tất cả những người sống sót, bao gồm cả những người thức tỉnh cấp thấp, bọn họ đều đã tiến vào cơ sở phòng thủ dưới lòng đất.

Do một đội xây dựng thành thạo về phép thuật xay6 dựng. Nó nằm sâu ở dưới lòng đất hơn 100 mét và được gia cố bằng các phép thuật hệ thổ. Cho dù ở trên mặt đất có xảy ra chiến đấu

giữa các Siêu Phàm, phá hủy tất cả các công trình, người sống sót ở trong hầm trú ẩn, nhiều khả năng là sống sót.

Đó chỉ là trưởng hợp xấu nhất.

Tại thời điểm này, trên bức tường thành ở bên ngoài hướng Thâm Lam. Người đứng đầu nơi trú ẩn là Chu Chính Lôi, trầm mặc nhìn về phương xa.

Chu Chính Lôi cũng là một người mới vừa đột phá Siêu Phàm. Ông vốn định tham gia vào trận chiến chống lại đám Dị tộc lần này. Cuối cùng, Đường Vũ đã khuyên ông nên ở lại Lâm Đông.

Một tên Siêu Phàm vừa mới đột phá, ở trong trận chiến với một ngàn tên Siêu Phàm khác thì tác dụng không có bao nhiêu. Ở lại Lâm Đông, gặp phải một số tên Siêu Phàm Dị tộc lọt lưới, còn có khả năng liều mạng một trận chiến.

Xung quanh còn có không ít quân phòng thủ thành phố mặc quần áo chiến đấu.

Từng khẩu pháo tụ năng, vũ khí phòng không Nguyên Lực, tất cả đều đang ở trong trạng thái nạp năng lượng. Chỉ cần tên Siêu Phàm nào xuất hiện, một cuộc tấn công dữ dội có thể được phát động bất cứ lúc nào.

Có thể giết chết ba hoặc năm tên Siêu Phàm bình thường, cũng không phải là không có khả năng.

Chu Chính Lôi cầu nguyện, hi vọng trận chiến này sẽ đặt nền tảng cho chiến thắng của nhân loại.