Chương 698: Kiếm chém Thánh Nhân

Dù trời xanh mây trắng đều ở trong tầm mat91, nhưng vẫn không hề có tin tức gì, anh vẫn nhìn về phía phương xa.

Không, cũng không phải cái gì cũng không hề nhìn thấy. Mấy tiếng trước, ở phương xa truyền đến khí tức khiến cho người ta không thể nào hít thở nổi và một vầng mặt trời đỏ nho nhỏ kia, đều khiến cho Chu Chính Lôi trong lòng hiểu được, trận chiến này rất là ác liệt.

" Mấy tiếng trôi qua, không biết chúng ta thắng hay là....?"

" Đoàn trưởng!" Một tên thủ hạ thân tín của hắn vẫn dùng cách xưng ho6 trước kia, " Mau nhìn về phía bên kia!"

Chu Chính Lôi nhìn lại, chỉ thấy bờ biển ở phía chân trời xa xôi, một vòng màu xanh cao ngút trời, đem tầng mây xé nát.

Dần dần, ông nhìn thấy vệt màu xanh kia càng ngày càng nghiêng. Cuối cùng, nó biến mất ở phía bên kia ngọn núi hùng vĩ.

Ầm ầm!!

Chu Chính Lôi và những người khác đứng ở trên tường thành cảm thấy chấn động dữ dội.

Ông phỏng đoán nhất định là trận chiến khốc liệt đang diễn ra, ánh mắt nhìn lại, cúi đầu, chống cằm suy nghĩ. Bỗng nhiên, ông cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Ông lại ngẩng đầu nhìn lên, dụi hai mắt: " Chờ đã, tôi nhớ không lầm, phương hướng phía trước là một ngọn núi rất hùng vĩ, đúng không?"

Hiện tại ngọn núi đâu rồi?

Nó cũng không phải là một ngọn núi nhỏ, nó cao vài trăm mét và trải dài mấy phần dãy núi. Hiện tại, nó đâu mất rồi?!

Chu Chính Lôi trong lòng nắm một gốc cỏ, bề ngoài vẫn phải bảo trì bình tĩnh.

Mấy phút sau, một tên trinh sát chạy tới báo cáo, mang theo một vẻ sợ hãi không thể nào che giấu.

" Báo, báo cáo thủ trưởng, tôi nhìn thấy một hẻm núi, dựa theo ước tính, nhưng....Có thể nó dài mấy chục cây số, nhưng đã bị một kiếm chém mất!"

Chu Chính Lôi: "..."

Anh đang nói tới cái gì vậy?

.....

Đường Vũ đứng sừng sững ở không trung, hơi cúi đầu, buông hai tay đang nắm chặt ra. Tinh thần lúc này đã tiêu hao không còn.

Trong tầm mắt, mặt đất đã bị chém ra một vết nứt khổng lồ sâu không hề thấy đáy, kéo dài đến cuối tầm mắt.

Thanh kiếm khổng lồ màu xanh đã tản ra năng lượng tinh khiết và biến mất.

Tiếng nuốt nước bọt vang lên.

Đường Vũ nhìn xung quanh, sớm đã không nhìn thấy bóng dáng của Ma Kha. Anh nhìn trên bản đồ lãnh địa chỉ thấy một chấm đỏ cực lớn, đang dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía xa, sắp chạy ra khỏi phạm vi của lãnh địa.

Anh quyết đoán phái con rối số một và số hai đuổi theo, nhưng cũng không có hi vọng bao nhiêu.

Xét cho cùng, Ma Kha cũng là một tên cường giả mạnh nhất trong một đám trên trái đất này. Hiện này, vòng vây đã bị phá và muốn một lần nữa bao vây lại hơi khó khăn.

Anh muốn truy đuổi theo, nhưng sau khi nhìn lại tình trạng của mình, anh vẫn là từ bỏ.

Đường Vũ chắp hai tay lại sau lưng, ánh mắt nhìn về phía hòn đảo nổi một số trận chiến ở xung quanh.

Bởi vì áp lực của Thánh Nhân, cuộc hỗn chiến của các Siêu Phàm đã bị dừng lại, một lần nữa lại bộc phát.

Chỉ là lúc này, cho dù Siêu Phàm Dị tộc gấp mấy lần nhân loại, nhưng sĩ khí của chúng nó đã giảm xuống tới mức đóng băng.

Xa xa cảm nhận được ánh mắt của lãnh chúa Thâm Lam, cho dù là Siêu Phàm cao cấp cũng run rẩy dữ dội.

Sao mà không sợ được!

Đây chính là một người dùng một kiếm chém tan lực lượng Thánh Nhân.

Nội tâm đám Siêu Phàm Dị tộc sợ hãi, một đòn tấn công của viên rune Thánh Nhân kia, chẳng phải tương đương một kiếm chém Thánh Nhân hay sao.

Quá mức hoảng sợ, không ít tên Siêu Phàm Dị tộc thừa nhận một đòn tấn công của đối thủ ở trước mặt, cũng phải nhanh chóng chạy về phương xa.

Phía tây của hòn đảo nổi.

Hồng Nguyệt hóa thành nguyên tố, cô đã hóa thân thành một biển máu rộng lớn, bao phủ cả hàng trăm tên Siêu Phàm Dị tộc.

Máu dâng trào, hóa thành những mũi tên máu, đao máu, kiếm máu và các bản sao của Hồng Nguyệt, tấn công đám Siêu Phàm Dị tộc ở một góc dó xảo quyệt.

Thỉnh thoảng có một tên Siêu Phàm không cẩn thận, bị rạch ra một vết thương nhỏ. Máu của hắn chảy ra như sông, chưa tới nửa lượt hô hấp, tất cả bộ phận ở trên cơ thể nhanh chóng khô lại.

Ngược lại, đám Siêu Phàm Dị tộc toàn lực đánh ra, bốc hơi một lượng nước biển, so với cả biển máu vẫn không đáng kể bao nhiêu.

Nếu nói về khả năng sinh tồn, Hồng Nguyệt hóa thân thành nguyên tố mạnh hơn Nancy nhiều.

Hồng Nguyệt ngăn cản hơn phân nửa Siêu Phàm Dị tộc ở trong khu vực chiến đấu. Những Siêu Phàm còn lại bên phía nhân loại thì hỗ trợ các kiến trúc phòng thủ, cũng có thể miễn cưỡng chốn lại được thế tấn công mãnh liệt của trăm tên Siêu Phàm Dị tộc khác.

Cho đến khi...

Một tiếng nổ lớn vang lên và vết nứt kéo dài đến cuối tầm mắt.

Bóng người sừng sững đứng trên bầu trời, thản nhiên nhìn qua.

Gần 100 tên Siêu Phàm Dị tộc ở trong biển máu, đã có 50 - 60 tên Siêu Phàm chạy mất.

Đối với liên quân Siêu Phàm của đám Dị tộc này, việc bán đồng đội không hề do dự một chút nào.

Tương đối trung thực... Trung thành với chúa tể vĩ đại, trong lúc bọn chúng đang chém giết, sững sờ phát hiện đồng đội của mình đã biến mất. Thay vào đó, không biết từ lúc nào bản thân mình đã lâm vào trong vòng vây của nhân loại.

Má nó!

Biển máu bỗng nhiên mở rộng phạm vi, bao phủ tất cả những tên Siêu Phàm Dị tộc khác, nếu không chúng lại thừa cơ chạy thoát.