Chương 696: Tín niệm hội tụ

Thâm Lam, hòn đảo nổi.

Từ giữa trưa đã bát đầu, tiếng ầm ầm như sấm vẫn không hề dừng lại.

Bầu trời lúc tối lúc sáng, Ma thú đẳng cấp thế giới đáng sợ kia lần đầu tiên xuất hiện ở trong mắt người bình thường.

Từ những người thức tỉnh ở giai đoạn Đại Viên Mãn cho tới những người sống sót bình thường, mây đen đều một mực bao phủ ở trong lòng của họ.

Trận chiến hoa mắt ở cấp độ Siêu Phàm, bọn họ không cách nào thấy rõ.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa giống như một thảm họa hủy diệt thế giới. Mặt trời thì lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.....

Mấy tiếng trôi qua, nỗi tuyệt vọng lần lượt bị phá vỡ, ánh sáng bình minh sắp xuyên qua bóng tối.

Nhưng vào thời điểm này, bàn tay khổng lồ bao phủ cả bầu trời, đè ép xuống.

Nỗi tuyệt vọng lại trào dang như thủy triều.

Nhờ có ' thánh quang che chở' bao phủ toàn bộ hòn đảo nổi này và cây thế giới đang cắm rễ ở phía sau ngọn núi, đã suy yếu rất nhiều áp lực. Tuy rất nhiều người thức tỉnh vẫn vô cùng sợ hãi, không thể nào di chuyển được. Ít nhất, bọn họ đã không bị chấn động đến nỗi ngất đi.

Chỉ là khi đối mặt với thảm họa hủy diệt thế giới này, những người vĩ đại ở trong mắt người thường, những người thức tỉnh cao cấp, thậm chí những người thức tỉnh ở giai đoạn Đại Viên Mãn cũng bất lực giống như người bình thường.

Trảm Long Trần Sinh đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng. Bên cạnh là hơn 10 lãnh đạo của đoàn mạo hiểm.

Từ Lâm Đông đến Thâm Lam, từ đội trưởng của một đội lính đánh thuê nhỏ cho tới đoàn trưởng của đoàn mạo hiểm nổi tiếng nhất hiện nay. Thực lực của hắn đang ở giai đoạn Đại Viên Mãn, cuộc sống của hắn đã xem như là thành công.

Trong Thâm Lam, ông không ít lần trò chuyện vui vẻ cùng các nhân vật lớn và gặp qua không ít quan chức cấp cao của Thâm Lam.

Thậm chí ông đã từng trò chuyện với những người thành lập Thâm Lam.

Nhưng mà giờ phút này, ánh mắt Trần Sinh nhìn chằm chằm ở trên đỉnh đầu, hai tay nắm chặt lại, móng tay thì đâm vào lòng bàn tay, từng giọt máu đỏ thẩm chảy xuống, anh đều không nghe bất cứ âm thanh nào ở bên ngoài.

Quá yếu,

Thật sự quá yếu!

Trong lúc thành phố Thâm Lam gặp nguy hiểm đến sự tồn vong. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy, ngay cả tư cách đi ra chiến trường cũng không thể nào!

" Nhất định phải....Bảo vệ nó! Cố lên!"

Anh từ từ đưa tay lên và đặt nắm đấm phải lên vai trái của mình.

Phí sau, từng người một của đoàn mạo hiểm, ai nấy cũng lần lượt thực hiện động tác như thế vô cùng khó khăn.

Bọn họ không thể nào bước vào chiến trường. Bọn họ chỉ có thể hỗ trợ theo cách của riêng mình, đặt hết niềm tin của mình vào những người ở trên chiến trường.

Bởi vì bọn họ là người của Thâm Lam!

Nhân loại....Mãi mãi trường tồn.

.......

Trong võ quán Cực Hạn, Tôn Ngọc, Thái Giai Giai và một đám đệ tử nòng cốt khác, đều đi tới bãi đất trống ở trước cửa võ quán.

Phía sau là một đám người đông đúc.

Có những người không chịu nổi áp lực, đứng không vững. Bọn họ vẫn cắn chặt răng cố gắng chống đỡ, có người thì nửa quỳ. Bọn họ không muốn ngã xuống, đầu tiếp tục ngẩng lên, gắt gao nhìn chằm chằm cái bàn tay bao phủ cả bầu trời đang từ từ tiến lại gần.

“Chúng ta... Sẽ thắng!”

Tôn Ngọc run lẩy bẩy mở miệng, đột nhiên giơ tay lên, năm ngón tay khép lại giơ lên cao.

Ngày càng có nhiều võ sinh, học viên ở trong võ quán giơ tay lên, có người không nhấc tay lên được, cố gắng liều mạng ngẩng đầu lên, môi đã bị cắn đến rướm máu.

Quảng trường trước Hiệp hội Nhà thám hiểm.

Lúc này, không có một tiếng động, từng bóng người đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên đường phố,

Bên trong ngôi nhà,

Mái nhà,

Núi rừng.

Đứng, quỳ, nằm, sắp sửa hôn mên....

Có người thì chắp tay và có người nắm tay lại để lên trên ngực. Có người thì năm ngón tay khép lại, ngón giữa nhẹ đâm vào huyệt thái dương.

Các điểm sáng vô hình phát ra từ tất cả mọi người.

Từng tia tín niệm, một cỗ tinh thần không bao giờ từ bỏ, vào lúc này nó đã dung hợp lại thành một thể.

Nhân loại....Mãi mãi trường tồn.

....

Trong thoáng chốc, Đường Vũ nhìn thấy cột sáng màu trắng bạc phóng lên trên trời.

Anh không phải là một người đơn độc vào lúc này.

Đằng sau anh ta chính là mấy triệu người sống sót trong Thâm Lam.

Anh ta chính là lãnh chúa của Thâm Lam.

Ông ——

Hồ Niệm Năng đang bùng cháy một cách dữ dội và cây thế giới nhẹ nhàng lay động.

Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào như lúc này, tất cả giá trị niệm năng hội tụ lại mà đến, từ lực lượng thế giới, Nguyên Khí, anh có thể điều khiển nó giống như cánh tay của mình.

Đường Vũ giơ tay lên cao, năm ngón tay từ từ mở ra và từ từ khép lại.

Anh cảm giác mình đang nắm giữ cả thế giới ở trong bàn tay.

Gió trì trệ một lần nữa lại thổi qua, những đám mây thay đổi.

Mắt thường có thể nhìn thấy được thủy triều Nguyên Khí, lực lượng của thế giới và niềm tin của tất cả mọi người, hội tụ tín niệm lại thành biển.