Số một và số hai giống như những con hổ rơi vào trong bầy dê. Từ lúc gia nhập vào trong này đã giết hơn 10 tên Siêu Phàm, mãi cho tới khi mười mấy tên Dị tộc Siêu Phàm sợ hãi liên thủ lại với nhau. Khi số một và số hai tấn công, bọn chúng liên thủ phản kháng lại mới có thể đánh ngang tay.
Trong cuộc chém giết hỗn loại, máu như mưa từ trên không trung rơi xuống.
Một ít máu rơi xuống mặt đất tạo ra những cái hố, một số thì khiển cả một vùng rừng rộng lớn liền trở nên khô héo. Một số con thú biến dị đang lẩn trốn, chúng lần theo những giọt máu ẩn chứa năng lượng nuốt vào, ngửa mặt lên trời gào thét, khí tức không ngừng tăng lên....Không chịu được thì nổ banh xác, chịu được thì sẽ trở nên mạnh mẽ.
Trận chiến của những kẻ mạnh chính là bữa tiệc thịnh soạn của những kẻ yếu.
Bỗng nhiên, những giọt máu trên trời dừng lại giữa không trung, toàn bộ đều nổ tung, rõ ràng chỉ là những giọt máu nho nhỏ. Sau khi nó nổ tung lại hình thành một mảnh biển máu bao phủ phạm vi khoảng mấy cây số.
Nhìn từ xa giống như một quả cầu khổng lồ, không ngừng phun trao và bao phủ vô số Siêu Phàm.
" Cái quái gì thế này!"
" Cút đi!"
Nguyên Lực của Siêu Phàm Dị tộc bộc phát, thổi bay những giọt máu này đang lao tới.
Bọt nước cuộn trào, bỗng nhiên, một nửa thân thể bằng máu từ từ trồi lên ở trên biển máu. Một dáng người uyển chuyển cùng với mái tóc dài ở sau đầu, có thể mơ hồ nhìn ra đó là một người phụ nữ, nhưng không hề có khuôn mặt.
Lòng bàn tay đẫm máu đã in ở trên người Dị tộc Siêu Phàm.
Phốc phốc, không ít tên Siêu Phàm Dị tộc nôn ra máu bay ra bên ngoài và rơi xuống biển máu. Những tên yếu hơn lập tức bị biển máu nuốt chửng, không còn bộ xương.
Siêu Phàm Bắc Đình vô danh bị dọa đến nỗi sợ tới choáng váng.
Cảnh giác một hồi mới phát hiện là quân bên mình. Nhưng, cho dù quân bên mình, cái này cũng....
" Khiến cho người ta phải sợ hãi....Không, thật sự quá mạnh mẽ!"
....
Ở chỗ khác, Ma Kha nhìn chằm chằm đám người Hoàng đế Cổ Linh, sắc mặt dữ dằn, khí tức lạnh lùng nhanh chóng tản ra bên ngoài.
" Nhân loại, đây là thủ đoạn của các ngươi sao!"
Không phải ta, ta có làm gì đâu, đừng có nói bậy! Rõ ràng là thủ đoạn của lãnh chúa Đường, cái nồi này Cổ Linh không muốn đeo lên lưng nha!
Hoàng đế Cổ Linh sắc mặt tái mét, trong lòng thì gầm thét.
Ông cũng không có dám nói ra, đánh thì không lại, trong lòng ông vẫn biết được, còn biết làm sao được? Thật tuyệt vọng!
Cây cung Diệt Nhật không thể nào kéo được nữa, nên ông chỉ cầm ở trên tay để uy hiếp....Chỉ có thể làm như thế.
" Các ngươi nhanh chóng rời đi, ta ở lại giữ chân hắn!"
Trước mắt thì con Ma Thú đẳng cấp thế giới đáng sợ kia đã bị kéo vào thế giới băng giá đó. Bất kể là phong ấn hay gì đó, dù sao thì ông cũng cảm thấy nhân loại có hi vọng. Vì thế, cho dù ông có hi sinh ở chỗ này cũng đáng lắm.....Thật khốn nạn!
Cổ Thiên Tôn nhìn chằm chằm vào tên sứ giả của bộ tộc Ma quỷ, trên tay cầm lấy Thánh Khí Diệu Nhật Cung, ông sử dụng nó như một vũ khí cận chiến.
Phía đối diện, khí thế của Ma Kha càng lúc càng tăng lên, ánh mắt hư ảo ở trên trán sắp mở ra.
Một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên từ bên cạnh vang lên.
" Yo! Thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."
Anh hướng Ma Kha nói một tiếng, đem khí thế mà hắn đang tích súc nãy giờ bị đứt gãy.
Cảnh tượng nhanh chóng rơi vào lúng túng.
Hoàng đế Cổ Linh là tầng chót của chuỗi thức ăn, Cổ Lực Đặc đều chết ở trong tay tên sứ giả của bộ tộc Ma quỷ. Bản thân của ông so với hoàng tộc Sayr cũng ngang tài ngang sức mà thôi. Thánh Khí không thể nào dùng đến, trong lòng uể oải suy sụp không cách nào gượng dậy nổi.
Ông chưa bao giờ nghĩ đến việc đối đầu trực tiếp, mục tiêu đầu tiên mà ông muốn làm nhất đó chính là rút lui.
Không thẹn với bản tâm của mình.
Mà thiên phú của bộ tộc Ma quỷ quá mức đáng sợ, chết thì thôi đi. Đằng này, nếu ông bị nó cắn nuốt thì sẽ trở thành một phần sức mạnh của nó... " Con mắt thứ ba" của Cổ Lực Đặc đã bị cắn nuốt, đó là một loại năng lực có xu hướng về không gian. Ngay cả hoàng đế Cổ Linh cũng phát thèm.
Bây giờ, bị tên sứ giả bộ tộc Ma quỷ nắm giữ, thực lực của đối phương lại tăng lên rất nhiều.
Ông cũng không muốn đi theo vết xe đổ của Cổ Lực Đặc, liều mạng thì không được, chỉ cần có thể chạy thoát, chính vì nhân loại làm ra cống hiến.
Viện quân?
Hoàng đế Cổ Linh không có bất kì hi vọng xa với nào.
Thâm Lam đã đem con ma thú đẳng cấp thế giới đáng sợ kia dẫn đi và đem vây khốn nó. Bọn họ đã giúp đỡ hết sức của mình rồi.
Anh cảm thấy lãnh chúa Đường là người có thực lực mạnh nhất. Khẳng định anh ta đang cùng những người mạnh mẽ khác chiến đấu giằng co với con Ma thú đẳng cấp thế giới kia. Những Siêu Phàm nhân loại khác thì khỏi cần phải nghĩ. Ai cũng đang ở trong tình trạng xấu hết rồi!
Ông chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp rút lui.
Khí thế của tên Ma Kha càng lúc càng tăng, trái tim của hoàng đế Cổ Linh càng lúc càng lạnh.
Tỉ lệ thành công chạy thoát, từ 50% giảm xuống còn có 30%, giờ thì chỉ có 10%....
Sau đó, ông nhìn thấy lãnh chúa Đường xuất hiện.
Giống như thời tiết mưa to liền có một tia nắng chiếu xuyên qua cả vùng trời âm u, hoàng đế Cổ Linh xúc động không thôi.
Lãnh chúa Đường thật sự xứng đáng làm người đứng đầu của liên minh nhân loại. Ông cảm thấy mình không thể nào được như người ta.