Chương 690: Con rối phòng thủ tái xuất

Xung quanh Thâm Lam đã trở thành một mảnh hỗn loạn.

Tiếng nổ vang lên, luồng năng lượng chói mắt đan xen vào nhau, từng bóng người đan xen ở trên không trung đánh nát ngọn núi, biến bình nguyên thành hồ nước. Hơn một ngàn trận chiến của Siêu Phàm, địa hình ở xung quanh Thâm Lam nhanh chóng thay đổi.

Trạm trung chuyên không biết đã bị phá hủy bao nhiêu.

Cũng may, tất cả những người sống sót đã được thông báo sơ tán từ trước và chỉ còn lại một số tòa nhà trống rỗng đã bị phá hủy, vấn đề cũng không có lớn....Đội kĩ sư của Thâm Lam đã nắm vững phép thuật xây dựng, cho nên việc xây nhà phải nói là chuyên nghiệp.

Hòn đảo nổi giữa không trung, thành phố Thâm Lam, không phải nghi ngờ gì nữa, nó trong thật bắt mắt.

Một lượng lớn đám Dị tộc đang lao về phía hòn đảo nổi và các Siêu Phàm nhân loại vẫn có thể chống đỡ một khoảng thời gian. Đối đầu chính diện với đám Siêu Phàm Dị tộc, bọn họ không thể nào giữ được tuyến phòng thủ.

Vì thế, Siêu Phàm Dị tộc đã tiếp cận được tháp phòng thủ.

Nhìn đảo nổi gần ở ngay trước mắt và hàng triệu người sống sót ở trên đảo, bao gồm phần lớn tinh anh của Khởi Nguyên Tinh, bọn chúng lộ ra nụ cười gớm ghiếc.

" Đem đám nhân loại này hiến tế cho chúa tể vĩ đại!"

" Hành động nhanh lên, chờ sứ giả giải quyết đảm ruồi bọ kia xong, liền sẽ không có phần của chúng ta."

Siêu Phàm Dị tộc không phải không nhìn thấy khẩu pháo của phi thuyền ngôi sao và cây cung Diệu Nhật. Hiển nhiên, hai đòn tấn công nguy hiểm bên phía loài người không làm gì được Bách Dực Ma Xà Hoàng. Trong suy nghĩ của bọn họ, vũ khí chiến đấu đã tiếp cận Thánh Nhân làm sao một tên Siêu Phàm cấp hai có thể ngăn cản được?

Nằm thắng khẳng định là nằm thắng, chiến thắng với tỉ số 0-0 và một chiến thắng 1-0-1, đó là hai chiến thắng khác nhau.

Khi nghe đến cái sau, chắc chắn ai nấy cũng vui vẻ hơn.

Nói không chừng, nếu may mắn sẽ được sứ giả nhìn trúng. Từ nay về sau, chúng sẽ tiến vào tầng lớp cao hơn và đạt đến đĩnh cao cuộc sống của Dị tộc.

“ Giết!”

Một tên Dị tộc cả người đều do bộ xương tạo thành, hai tay duỗi mười ngón ta ra, giống như một cái roi dài quất về tên Siêu Phàm Bắc Đình cách đó không xa.

Siêu Phàm Bắc Đình cầm thần binh bình thường ở trong tay, cơ bắp của hắn phồng lên, chém ra ánh đao rực rỡ, sau khi tiếng sắt thép va chạm với nhau. Anh đã chặt đứt ba ngón tay của tên xương xẩu kia, làm cho bốn ngón tay khác nhanh chóng thay đổi phương hướng, ba ngón tay cuối cùng thì nhanh chóng lao tới.

Phốc ——

Hắn ngửa ra phía sau, quần áo chiến đấu ở trên ngực bị nứt ra, trên vết thương không tính là sâu, độc tố màu nâu xanh từ từ lan ra.

Tay của hắn vết thương cũng lan rộng ra, cây chiến đao thần binh còn bị đánh bay. May mà cây thần binh đó hắn đã từng luyện hóa qua, cho nên không có bị Dị tộc cướp đi.

" Hô ha~"

Siêu Phàm Bắc Đình nhìn xung quanh.

Có tới hai ba trăm tên. Mặt khác, bên phía nhân loại phần lớn thì đã chạy trốn, không có ý nghĩ phòng thủ thành phố Thâm Lam. Chỉ có hơn 10 tên Siêu Phàm do bậc thầy Mạnh chỉ huy cùng với hai mươi mấy tên Siêu Phàm, đều là Siêu Phàm bình thường hay Siêu Phàm cao cấp, không có người nào mạnh mẽ để lật ngược tình thế của trận chiến.

Không, ngay cả những Siêu Phàm đỉnh cao cũng không thể một mình chống lại hàng chục kẻ thù.

Những vết thương nhanh chóng xuất hiện và độc tố đã tích tụ ở bên trong cơ thể đã làm cho thực lực của Siêu Phàm Bắc Đình vô danh này bị giảm sút.

Hắn nhịn không được quay đầu nhìn sang một bên, một vị Siêu Phàm Thâm Lam gần đó, hắn nhớ rõ người nọ danh tiếng cũng không hề nhở. Ở trong Thâm Lam cũng được xem là quan chức cấp cao.

" Cố vấn Ngôn, ông có biện pháp nào đối phó với đám Dị tộc này hay không? Phía sau chúng ta còn mấy triệu người sống sót."

Ngôn Đỉnh Thiên thở hổn hển, dưới sự vây công của mấy tên Siêu Phàm cao cấp. Tình huống của hắn cũng không khả quan bao nhiêu. Chỉ là chiến giáp cấp thần binh bảo vệ hắn vẫn chưa có bị phá hủy. Tình huống của ông so với những tên Siêu Phàm ở bên cạnh tốt hơn rất nhiều.

" Vừa đánh vừa lui, dựa vào phòng thủ của hòn đảo nổi....Viện binh cũng sắp tới rồi."

Một đường chiến đấu, một đường lui về phía sau.

Rõ ràng, bọn họ cách hòn đảo nổi chỉ có mấy trăm mét, dù có rút lui như thế nào cũng khó mà rút lui đến hòn đảo.

Siêu Phàm nhân loại ước gì có chiều sâu chiến lược, Siêu Phàm Dị tộc thì lao lên như một cơn gió. Cho dù bọn chúng có cảm thấy điều gì cổ quái cũng không hề quan tâm....Quân số bọn chúng gấp 10 lần làm sao có thể thua được?

Bỗng nhiên, hai bóng người từ trong hòn đảo nổi lao ra.

Ngôn Đỉnh Thiên bị đánh như chó gần nửa ngày trời, giờ đây ông cảm thấy mừng rỡ sau khi phun một ngụm máu ra bên ngoài. Ông không rút lui nữa, hết cú đấm này tới cú đám khác đi ra, trước người ông không khỏi xuất hiện những cú đấm ảo ảnh dày đặc.

" Chiến quyền Bách Ảnh!"

Từng vòng không khí quét ra ngoài, vài tên Siêu Phàm Dị tộc bị đánh cho lui lại, xung quanh Ngôn Đỉnh Thiên bị đánh ra một khoảng chân không ngắn ngủi.

" Mấy con giời, lại đây với bố nào!"

Ông ngoắc ngoắc tay.

Siêu Phàm Bắc Đình vô danh ở bên cạnh có chút sững sờ. Đại ca, như thế không thành vấn đề chứ! Mới vừa nãy còn bảo vừa đánh vừa lui thì sao?

Một số tên Siêu Phàm Dị tộc nổi giận, vố số tiếng ba ba ba đánh vào trên người Ngôn Đỉnh Thiên. Ông giống như một trái banh bị đá qua lại, bộ giáp thần binh có thể bảo vệ tính mạng, nhưng sắc mặt của ông đỏ lên và phun một ngụm máu ra.

Ông cảm thấy hơi bối rối.

Vừa rồi ông rõ ràng nhìn thấy viện quân, kế hoạch ông cũng biết một chút, nhưng viện quân thì sao?

Anh liếc nhìn sang chỗ khác, ồ, ở đằng kia.

Số 1 và số hai, toàn thân mặc bộ áo giáp màu trắng xanh và thậm chí còn đeo cả mặt nạ, đang lao vào giết một đám người Dị tộc.

Bọn họ chính là những tên bạo lực thật sự. Bọn họ thậm chí không cần phải phòng thủ, cứ xông thẳng lên phía trước. Một số tên Dị tộc không hề biết khả năng phòng ngự của hai con rối phòng thủ. Một đòn toàn lực đánh tới, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại một vết lõm không sâu ở trên bộ áo giáp số 1 và số hai. Sau đó, bọn chúng liền bị nổ tung sau khi bị cây trường thương quét tới.