Vương đô, vùng ngoại ô.
Khu dân cư sinh sống.
Từng tòa nhà thấp bé, phân bố lộn xộn, khoảng cách giữa các phòng rất ngắn, không gian thì chật chội, có đôi khi phải nghiêng người mới có thể đi qua.
Mark đến khu vực dân cư này theo trí nhớ của mình và gõ vào một cánh cửa nào đó.
" Ai thế?"
Bên trong cánh cửa gỗ truyền đến thanh âm có chút suy yếu.
Tiếng cọt kẹt của cánh cửa vang lên, cửa phòng được kéo ra, để lộ ra một khuôn mặt đầy râu, khuôn mặt có chút hốc hác.
Trên mặt hắn có một vết sẹo, một tay áo trống rỗng rủ xuống, một tay khác thì đem cửa gỗ hoàn toàn đẩy ra.
" Phó đoàn trưởng, sao anh lại tới nơi này, Thiết Đản, Mộc Nha, mau nhìn xem ai tới đây nè!"
Vẻ kinh hỉ trong mắt người đàn ông râu ria hiện lên, thanh âm của anh ta cao lên vài đề xi ben.
Ngay lập tức, anh ta buột miệng hỏi: " Phó đoàn trưởng, gần đây điều tra thu hoạch thế nào rồi? Tinh huống Hắc triều hiện tại ra sao rồi?"
Vừa dứt lời, người đàn ông râu ria có chút hối hận.
" Quân đoàn Chi Dực" đã dò xét bên ngoài bức tường trong mấy chục năm qua cũng kohng6 đạt được nhiều thành tựu. Hiện tại quân đoàn càng ngày càng nhỏ. Bọn họ quyết tâm tìm ra sự thật về Hắc triều nhưng thực lực vẫn không đủ.
Hơn nữa, mỗi lần quân đoàn đi ra khỏi thành thăm dò, đều phải đối mặt với cái chết. Nếu không có phó đoàn trưởng thật vất vả giải cứu những người đồng đội bọn họ, không biết chừng ở ngoài vùng hoang dã kia họ chỉ còn là những bộ xương khô mà thôi. Bản thân mình thì hết lần này tới lần khác cứ nhắc lại đề tài này hoài.
Thiết Đản và Mộc Nha từ bên trong phòng đi ra, trong mắt mang theo vài phần tha thiết và khẩn trương.
Mark đột nhiên mỉm cười.
Đó là một nụ cười hạnh phúc.
" Đúng thế, chúng ta có không ít thu hoạch. Chúng ta không chỉ phát hiện ra những người sống sót ở bên ngoài bức tường, mà quân đoàn Chi Dực của chúng ta còn nhận được một khoản hỗ trợ tài chính rất lớn. Tôi lần này tới đây, chính là muốn triệu tập những người bạn cũ...."
Quân đoàn Chi Dực chỉ có khoảng 1000 người. Nhưng thực tế, bởi vì những ước mơ và nỗi ám ảnh của bọn họ, cho nên người thức tỉnh gia nhập quân đoàn bọn họ cũng không ít.
Chỉ là tỉ lệ tổn thất trong khi chiến đấu của quân đoàn quá cao.
Một số người không chịu nổi cho nên đã rút khỏi quân đoàn.
Cũng có người đã phải chết ở trong vùng hoang dã.
Cũng có người, bởi vì suy nghĩ cho quân đoàn, chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, nhưng bởi vì bệnh tật và các nguyên nhân khác. Chỉ có thể rời khỏi quân đoàn, để không làm vướng tay vướng chân những người đồng đội và an tâm làm ruộng.
Người đàn ông râu ria là một trong số bọn họ.
Anh ta nghe thấy phát hiện được những người sống sót ở bên ngoài bức tường, cười như một đứa trẻ, nhưng anh ta không đồng ý với đề nghị triệu tập quay lại.
" Mấy năm nay, quân đoàn đã trợ giúp chúng tôi đầy đủ rồi, thật vất vả mới có được tiền, nên cầm số tiền đó mua một số trang bị. Chúng tôi là những người thương binh, không thể nào chiến đấu được nữa, chúng tôi cũng không muốn kéo chân những anh em ở trong quân đoàn.
Thiết Đản và Mộc Nha liên tục gật đầu.
Ba người bọn họ khí tức yếu ớt và hỗn loạn không chịu nổi. Chỉ có người ở trong nghề mới có thể phát hiện sát khí nồng đậm ở trên người bọn họ. Đây chính là khí tức của những người lính đã trải qua nhiều trận chiến.
" Ai nói các ngươi vô dụng..."
Mark lật cổ tay ra, lấy ra một bình thuốc màu đỏ và một lọ thuốc màu xanh ngọc lục bảo. Mở nắp lọ ra, đổ vào trong miệng của tên đàn ông râu quai nón.
" Hai lọ thuốc này là do ông chủ cung cấp, nếu ngươi mà không uống, lãng phí lắm đó nha."
Người đàn ông râu ria mở to hai mắt, ừng ực uống vào, chất lỏng của thuốc từ trong miệng chảy xuống cơ thể.
Trong tích tắc, nguồn năng lượng ấm áp chảy qua các chi của cơ thể và xâm nhập vào các cơ quan nội tạng.
Trên người của người đàn ông râu ria có một số vết thương đã sưng mủ, có máu đen từ từ chảy ra, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, kết vảy và tróc ra.
Một số vết seo ban đầu đang dần dần hồi phục.
Khí tức hỗn loạn trở nên ổn định, lực lượng quen thuộc dần quay trở lại, không sai biệt lắm chỉ còn có một hai tầng khí tức yếu ớt. Không ngừng tăng lên và cuối cùng dừng lại ở khí tức cấp 9 đỉnh phong.
Ngoại trừ cánh tay trái vẫn trống rỗng như trước, anh đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.
" Cái này, đây chẳng lẽ là dược tề cấp bậc đại sư sao. Làm sao có thể lãng phí ở trên người của tôi!"
Người đàn ông râu ria có chút run rẩy.
Đó là sự tức giận.
Đây chính là bậc thầy về thuốc men.
Hai bình, một bình để khôi phục thương thế, một bình thì bổ sung lại lực lượng sinh mệnh.
Chỉ có bậc thầy thuốc men, chính mình ra tay, mới có thể luyện chế thành công như thế. Cộng thêm nguyên liệu quý giá, hai bình thuốc khôi phục này, giá trị bao nhiêu, không cần nói cũng biết.
Càng là có tiền cũng không thể nào mua được.
Những quý tộc trung cấp có quyền lực cũng chưa chắc mua được.
Cho dù đại quý tộc, nếu như dùng hết hai bình thuốc do bậc thầy chế tạo. Chắc chắn họ sẽ đau đớn không thôi.
Thế mà anh cứ như thế mà uống hết?
Nhất thời có ý muốn nhổ ra xem có còn dư thuốc lại không.
Chỉ là, người đàn ông râu ria rõ ràng, thuốc sớm đã bị anh hấp thu hết rồi.
Đến bây giờ, chỉ có thể lấy thân trả nợ thôi.
Sau đó, anh nhìn thấy Mark tiếp tục lật cổ tay, trong tay anh ta lại xuất hình thêm một vài bình thuốc.
Màu đỏ nhạt, màu xanh lá cây.
" Không có lãng phí đâu, chẳng qua mấy bình thuốc mà thôi, ông chủ cũng không có nghèo đến thế đâu."
"......."
.......