Không phải chúng ta đang nói tới việc hỏi thăm tin tức từ những người lính đánh thuê này hay sao?
Sao chỉ trong nháy mắt lại đổi thành mở quán rượu.
Sau đó, anh lại nghe vị lãnh chúa tiếp tục nói:
" Nó không chỉ là một quán rượu, chúng ta muốn cung cấp hưởng thụ chất lượng tốt nhất. Mở một phòng mạt chược, phòng chơi cờ và đánh bài và một câu lạc bộ. Các anh mỗi người mở một quán đi."
Đường Vũ quay đầu nhìn về phía Lạc Lâm, " Nhiệm vụ giao cho cô, có vấn đề gì hay không?"
Ngoài việc không đáng tin cậy ra, kĩ năng pha chế đồ uống của Lạc Lâm thật sự rất mạnh. Hiện nay, ở Thâm Lam có rất nhiều người vì muốn thưởng thức đồ uống do bà chủ tự tay điều chế, không tiếc bỏ ra cáu giá trên trời.
Tuy nhiên, so với khả năng nợ nần, thì kĩ năng pha chế rượu của Lạc Lâm chả là gì cả.
" Chi phí mở cửa hàng? Lợi nhuận được tính ra sao?" Cô hỏi.
" Cô 10%, tiên tôi đầu tư vào chiếm 90%."
" Quá nhiều! 50%, không thể ít hơn được nữa! Tôi phải bận rộn quản lý quán rượu và phải pha chế rượu cho khách. Khối lượng công việc rất nhiều, đúng không!" Cô có chút nhíu mày.
" Tiền là do tôi đầu tư vào...."
" Tôi phải tự mình làm người pha rượu, ít nhất có thể giúp tăng 50% doanh thu của quán rượu."
" Tiền là do tôi đầu tư vào...."
" Tôi đã bỏ công sức vì Thâm Lam, tôi đã đổ máu vì Thâm Lam."
" Tiền là do tôi đầu tư vào...."
" Aaaaaaaaaa được rồi, được rồi" Lạc Lâm che mặt lại, thua trận.
Ai bảo trong túi của cô không chỉ có ít Nguyên Tinh mà còn thiếu một khoản nợ lớn đây?
Lạc Lâm cũng rất tuyệt vọng, rõ ràng khả năng kiếm tiền của cô ấy cũng không kém. Nhưng có trời mới biết, mỗi khi cô có tiền dư tiền, Nguyên Tinh ở trong túi cô, kiểu gì vì những tình huống ngoài ý muốn mà nó bay đi.
Công việc chuẩn bị cho thành phố giải trí của Thâm Lam đã được hoàn thành chỉ trong mấy câu nói.
Lạc Lâm là bà chủ của thành phố giải trí.
Là một trong những người cấp cao ở trong Vương đô, khối lượng công việc của Mark cũng rất lớn, mời chào những nhân viên đáng tin cậy, việc xây dựng thành phố giải trí đều không thể tách rời với anh.
Bận tới nỗi không có thời gian rảnh.
Anh lại có chút bối rối.
Nhiệm vụ lúc đầu là gì thế nhỉ?
Không phải là thăm dò tin tức từ trong miệng những người lính đánh thuê tự do hay sao?
Làm thế nào mà nó phát triển đến cỡ này?!
........
Việc xây dựng thành phố giải trí cũng không dễ sử dụng những phép thuật kiến trúc xây dựng và cần rất nhiều thời gian.
Tuy nhiên, Lạc Lâm đã xây xong một quán rượu ngay mặt tiền. Chỉ trong ngắn ngủi vài ngày, dựa vào phong cách độc đáo và hương vị thơm ngon. Quán rượu Dạ Sắc đã có chút danh tiếng.
Đợi đến khi thành phố giải trí xây dựng xong, có được lượng khách tới khổng lồ, đâu cần phải làm quen với những người lính đánh thuê tự do kia nữa, chỉ cần nghe ngóng tin tức tình báo từ trong miệng bọn họ là được?
Chỉ cần lắp đặt thiết bị nghe lén ở các nơi trong thành phố giải trí là được rồi.
Hệ thống của hai thế giới khác biết, cho nên không có thiết bị giám sát nào được chế tạo bằng chữ rune. Cho dù nó tính ổn định của nó còn kém chút, nhưng nó thẳng ở tính an toàn. Người ở thế giới này cũng chưa từng tiếp xúc qua chúng, cho dù những người mạnh mẽ có dùng lực lượng tinh thần quét chúng, họ cũng chỉ nghĩ đó chỉ là những món đồ trang trí tinh xảo.
Ngay cả đồ trang trí cũng đặc biệt như thế, chẳng phải càng có thể hiện được bầu không khí cao cấp của thành phố giải trí Thâm Lam hay sao.
" Chỉ cần thành phố giải trí ngày càng phát triển lớn mạnh, đem những quý tộc, hay những đại quý tộc làm thành khách hàng ổn định, những chuyện lớn nhỏ xảy ra ở trong Vương đô, đều có thể nghe tới tai ngay lập tức."
Đường Vũ có chút suy nghĩ.
Không chỉ có thể, " không gian tinh thần", nếu như sử dụng vào việc huấn luyện, sẽ làm người ta có chút hoảng sợ, rất dễ dàng gây sự chú ý. Nhưng nếu giảm bớt sự chân thật và làm một phiên bản giải trí cấp thấp. Sau đó thì.....
Anh nghe nói đời sống giải trí ở Vương đô vô cùng thiếu thốn.
Các quý tộc ngoại trừ mở tiệc tùng thì không còn gì khác.
Những bậc thầy về rune, những bậc thầy chế tạo và nghiên cứu, đều đang cố gắng nghiên cứu làm cho những trang bị ngày càng mạnh hơn, đem kĩ thuật và vận dụng rune vào bên trong cuộc sống cũng chưa có bao nhiêu người, chứ đừng nói gì đến việc giải trí.
Chưa từng có người hướng phương diện này xem xét qua.
Công nghệ cao có thể mang lại những niềm vui mà bọn họ không cách nào tưởng tượng được.
" Hơn nữa, Vương đô nó không giống với những thành phố khác ở lục địa Aino. Những nơi đó đều nghèo, còn những quý tộc ở Vương đô hầu hết đều giàu có. Đặc biệt, trong 30 năm qua, sau khi " bức tường vĩnh cửu" được xây dựng lên. Cuộc sống thoải mái làm cho cao thủ ở Vương đô ngày càng ít đi, túi tiền những người quý tộc ngày càng rộng hơn. Điều này không có lợi cho sự phát triển kinh tế của Vương đô...."
Đường Vũ cảm thấy anh ấy đang đóng góp vào GDP của Vương đô, anh ấy vĩ đại tới cỡ nào, không hổ là người mang đến sự thịnh vượng cho Thâm Lam. Câu sau được truyền lại từ miệng của những người dân thành phố Trấn Tây và thành phố Geer, đó cũng không phải lãnh chúa Đường anh đây khoe khoang gì.
Sau khi suy nghĩ một hồi, anh cầm giấy bút lên, chậm rãi viết " Đề cương tổng thể về sự phát triển ngành công nghiệp giải trí ở Vương đô."
Về phần thu thập tin tức tình báo gì, anh đã vứt bỏ lâu rồi.
Khụ khụ.
Dù sao thu thập tình báo hay kiếm tiền đều đúng, cả hai đều phát triển lên.