Chương 394: Ngoại cảm (1)

Đêm, vô cùng yên tĩnh.

Ngoại trừ người thức tỉnh từ cục an ninh ở Bình Lương đang đi tuần tra, hâu như không còn bất kì người nào khác.

Hai bên đường lắp đặt cũng không phải là đèn Nguyên Lực, chỉ là đèn đường bình thường. Nhà máy điện Bình Lương đã tăng công suất điện lên để cung cấp điện cho đèn đường, làm cho đèn đường mới có thể sử dụng được. Nhưng liếc nhìn qua, mười ngọn đèn đường thì tắt bà hết tám ngọn đèn, chỉ còn lại một hai ngọn đèn cứ chớp tắt liên tục, dường như có thể tắt đi bất cứ lục nào.

Những đèn đường như thế, cứ khoảng hai ba ngày cần phải thay thế một lần.

Vầng trăng ở trên bầu trời, dần dần khuất sau ở những đám mây, ánh trăng sáng đã bị che khuất, màn đêm càng thêm u ám.

Chỗ trại trẻ mồ côi xảy ra vụ việc chỉ cách có mấy con phố.

Tôn Ngọc, Thái Giai Giai và một số người khác đã thay thế những đạo cụ do Niên Thành Vĩ chuẩn bị sẵn.

Cả nhóm đều thống nhất mặc đồng phục áo choàng đen, nhìn không biết ai là nam, ai là nữ, trên mặt những người đó đều đeo cái mặt nạ. Mặt nạ thì không có giống nhau, đều vô cùng xinh đẹp....

" Tại sao tôi phải đeo mặt nạ heo!"

Một học viên nữ sờ sờ trên mặt nạ, cái mũi heo lớn đang nhô ra và giọng cô ấy có chút buồn phiền.

Niên Thành Vĩ sờ lên mặt nạ tăng nhanh mà ông đang đeo, ho một tiếng, " Đạo cụ không phải ta tìm, đầu ta cũng mệt lắm đấy."

Nhìn về phía những học viên khác, nào là mặt khỉ, mặt sa tăng, còn có mặt ngựa......

Nguyên một bộ mặt nạ Tây Du Ký, vì muốn gom đủ 5 người, mới cố ý làm thêm một cái mặt nạ ngựa. Mấy cái mặt nạ hài hước đến nỗi khiến ông cũng muốn cười.

Nhưng bản thân là nhân viên tình báo kiêm luôn làm giám khỏa, còn là người phụ trách bộ phần tình báo ở Bình Lương. Niên Thành Vĩ không thể cười và phải giữ vẻ mặt nghiêm túc:

" Dù sao chỉ là đạo cụ để che giấu thân phận, không ai biết người nào dưới lớp mặt nạ này.... Tóm lại, chúng ta phải nắm bắt thời gian hành động."

Lộ trình hành động đã sớm vạch sẵn rồi, xông thẳng từ bên cạnh trại trẻ mồ côi mà xâm nhập.

Tôn Ngọc và mấy người khác từ trên nhà cao tầng bay xuống, bước lên mép ngoài của toàn nhà để mượn lực và ở giữa không trung nhanh chóng đi tới, giống như 1 con cá đen bơi nhấp nháy giữa các tòa nhà.

Xa xa, có thể nhìn thấy tòa nhà giảng dạy ở bên trong cô nhi viện, bên trong vẫn còn ánh sáng, người thức tỉnh của cục an ninh đang đi tuần tra, bóng dáng lờ mờ in trên đó.

Xung quanh vắng tanh, giữa khu dạy học và tòa nhà gần nhất vẫn còn cách khoảng 30 mét.

Tôn Ngọc một tay nắm lấy lưới chống trộm ở cửa sổ, tay kia lấy ra dây móc đã chuẩn bị từ trước, cổ tay chuyển động, cái móc mang theo sợi dây thừng cứ thế bay ra và kèm theo một tiếng động rất nhỏ, nằm ở trên sân thượng của tòa nhà dạy học.

Bên kia chiếc móc, Tôn Ngọc nhanh chóng ném cho đồng bọn ở bên cạnh, họ nhanh chóng cột nó vào lưới chống trộm.

Mà lúc này, Tôn Ngọc đã đi lên sợi dây thừng đang lắc lư, giống như một bóng ma mà đi thẳng đến sân thượng của tòa nhà đối diện.

Niên Thành Vĩ đeo mặt nạ Đường Tăng, gật đầu lia lịa.

Phương án xây dựng kế hoạch có vẻ non nớt, nhưng hành động lại nhanh chóng, gọn gàn và dứt khoác. Không hổ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của võ quán.

......

Trên sân thượng của tòa nhà dạy học, là một vị trí quan trọng có thể quan sát toàn bộ sân thể dục. Trên sân thượng, có ba người thức tỉnh của cục an ninh đang canh gác ở nơi này.

Một người trong số đó ngáp một cái, " Còn không biết phải ở đây canh gác mấy ngày nữa, rõ ràng không phải trực ca đêm, thức khuya chính là kẻ thù của đàn ông!"

Một bên người thức tỉnh cầm đèn pin, nhìn với ánh mắt " A, bê đê", bỗng nhiên anh dừng lại, nhìn về hai người kia: " Các ngươi có nghe thấy tiếng động nào không?"

" Sân thể dục bên kia còn đang bận rộn kìa, ngay cả tiếng nói chuyện còn có thể nghe rõ ràng."

" Không, âm thanh dường như đến từ phía bên kia.....Thôi, để tôi đi xem một chút, đứng lâu quá làm cho máu không có lưu thông, để đi bộ giải tỏa một chút."

Anh cầm đèn pin, từ từ đi về phía bên kia sân thượng.

Buồn ngủ làm cho não của mình hoạt động có chút chậm chạp.

Đèn pin lúc sáng lúc tối chiếu sáng ở nơi xa, một bóng đen lóe lên ở trong tầm mắt anh.

Giống như một chậu nước đổ xuống, cơn buồn ngủ trong nháy mắt tan biến.

Người thức tỉnh của cục an ninh lao nhanh về phía ngoài sân thượng, không có bóng người nào..... Chỉ có một sợi dây thừng trống rỗng, không ngừng lắc lư dưới ánh sáng của đèn pin.

" Gặp ma!"

Anh thầm nghĩ, miệng mở ra, đang muốn hét lên, nhưng cổ họng đã bị khóa chặt, lại bị đánh mạnh vào phía sau, cả người ngất đi.

......

Buông người thức tỉnh mềm nhũn ở trong tay xuống, Tôn Ngọc nhìn về phía bên kia sân thượng, hai người thức tỉnh khác vẫn đang canh gác, đang quay lưng lại về phía anh, mặt thì nhìn về phía sân tập thể dục, nhỏ giọng nói chuyện.

Không hề nhận ra tình huống ở bên này.

Anh lắc đầu, đi tới sau lưng hai người, go tay lên chặt vào ngay cổ hai người.....

10 giây sau, ba thành viên của cục an ninh Bình Lương hôn mê ngã xuống đất, được kéo đến một bên góc sân thượng, dựa vào góc tường.

Nhóm người Thái Giai Giai lần lượt theo dây thừng đi lên sân thượng, người cuối cùng tháo khóa dây buộc vào lưới chống trộm. Với sự giúp đỡ của đồng bọn ở trên sân thượng của tòa nhà dạy học, bay lên sân thượng và một người lăn xuống đất không có chút tiếng động nào.

" Bước đầu tiên xâm nhập thành công." Tôn Ngọc đi tới rìa của sân thượng nhìn xuống, " Chiến đấu nhiều lần xảy ra ở sân thể dục, cũng là khu vực trọng điểm chúng ta cần phải điều tra. Hiện nay, trên sân thể dục có tổng cộng sáu người, nhưng đó không phải là điểm mấu chốt. Sân thể dục trống trải và không có bất kì vật che chắn nào, rất dễ dàng bị người thức tỉnh ở trên phòng dạy học phát hiện......

" Cho nên chỉ cần đánh ngất xỉu tất cả là được."

Thái Giai Gia vung nắm đấm hồng hào, nhìn thấy Tôn Ngọc đã đánh ngất xỉu ba người, cô có chút nóng lòng.

Lẻn vào bí mật như thế đã khiến cho cô cảm thấy thích thú rồi.

Thích khách không thể nào tài giỏi nếu không có người thầy dạy giỏi.

......