Chương 393: Một cuộc điều tra khó khăn (2)

Nơi trú ẩn Bình Lương nằm ở phía Tây tỉnh Thiên Nam, là một nơi trú ẩn có qui mô tương tự như ở Lâm Đông.

Tôn Ngọc, Thái Giai Giai và hai người học viên tuổi còn nhỏ, thành lập một đội và đi trên chiến xa Tê Giác của quân đoàn điều tra tới nơi này.

Họ nhanh chóng liên lạc với các nhân viên tình báo ở Bình Lương.

" Ba ngày trước, trại trẻ mồ côi của Bình Lương bị cướp bóc và hàng trăm trẻ mồ côi đã biến mất. Dựa theo phân tích, đây có lẽ là tác phẩm của Chung Yên Thần Giáo để lại. Mà nơi trú ẩn Bình Lương cho tới nay vẫn chưa thể tìm ra tung tích của những đứa trẻ mồ côi.

“Cô nhi viện?” Đội trưởng Tôn Ngọc có chút nhíu mày, " Vì sao phải cướp bóc cô nhi viên, chắc chắn không có gì giá trí chứ? Hay là nói, tòa cô nhi viên kia có điều gì đó khác biệt."

" Không sai, đó không phải là cô nhi viện bình thường, hơn trăm đứa trẻ mồ côi được thu nhận, đều là thiên tài có tư chất cao. Toàn bộ trại trẻ mồ côi, đều có giáo viên hướng dẫn và đội tuần tra canh phòng ở xung quanh. Lực lượng bảo vệ không hề yếu, nhưng vào tối qua khoảng ba ngày trước, những người thức tỉnh canh phòng ở trong trại đều bị tàn sát, không một ai sống sót, mà mấy chục đứa trẻ từ 8 đến 14 tuổi thì biến mất không thấy bóng dáng."

Điều này ...

Tôn Ngọc vẫn có chút do dự, vẫn không nghĩ ra mục đích đám giáo phái này bắt cóc những đứa trẻ ở trong trại cô nhi viện để làm gì.

Nó không phù hợp với tác phong làm việc của đám giáo phái này?

Tôn Ngọc dù gì cũng là một đứa trẻ vị thành niên, kinh nghiệm xã hội chưa có nhiều, có chút không quyết định chắc chắn được, không khỏi nhìn về phía Thái Giai Giai.

Thái Giai Giai suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ có thể yêu cầu giúp đỡ giống như nhìn về phía nhân viên của bộ phận thình báo.

Người thức tỉnh bên Bộ tình báo tên là Niên Thành Vĩ, là một người chú trung niên lớn tuổi, nhóm người Thái Gia Gia, tuổi tác cũng tương đương với con gái ông, nếu như con gái ông còn sống.

Nhìn mấy người trước mặt, Niên Thành Vĩ yên lặng lắc đầu.

Xét về thực lực và kinh nghiệm chiến đấu, những học viên này đều không thiếu, nhưng cái họ thiếu chính là sự quyết đoán, là tự một mình có thể đảm đương mọi chuyện.

Giám đốc gửi những học viên này ra ngoài, hi vọng bọn họ có thể trưởng thành trong lúc rèn luyện.

Chỉ là, Niên Thành Vĩ chỉ biết cười khổ.

Lần này, cuộc điều tra liên quan đến Chung Yên Thần Giáo, khó hơn những gì tưởng tượng. Giáo phái này mới chỉ lộ ra phần nổi của tảng băng trôi. Đem chuyện này cho cuộc rèn luyện, không biết có xảy ra những chuyện gì ngoài ý muốn hay không.

Bản thân là nhân viên liên lạc tình báo và là một giám khảo hướng dẫn và chấm điểm cho mấy người Tôn Ngọc. Niên Thành Vĩ không có biểu hiện ra ngoài và vẫn là một gương mặt vô cảm.

Ông giang tay ra: " Dù sao tôi cũng chỉ là một nhân viên liên lạc, bên phía Bình Lương, nhân viên bên bộ tình báo rất ít và không thể cung cấp cho các ngươi nhiều sự hỗ trợ, cho nên..... Bạn muốn điều tra như thế nào? Đều tùy thuộc hết vào các bạn."

Trái bóng này được chuyền trở về lại một lần nữa.

Tôn Ngọc suy nghĩ một lúc, " Chúng ta trước tiên đi đến trại trẻ mồ côi để tìm hiểu tình hình một chút."

......

Dưới sự dẫn dắt của Niên Thành Vĩ, bốn người Tôn Ngọc đi rất nhanh, chưa được mấy phút đã nhìn thấy trại mồ côi.

Cô nhi viện này trước đây chính là một trường tiểu học với diện tích nhỏ. Nhưng nó bị giăng dây cảnh giới phong tỏa, những người thức tỉnh mặc bộ đồng phục đang tuần tra qua lại.

Mấy người vừa đến gần đã bị ngăn lại.

" Các anh làm gì vậy."

Tôn Ngọc nhìn đồng phục của người tới, anh có chút hiểu biết, đó là người bên bộ phận an ninh của Bình Lương, là một trong những lực lượng chính thức của Bình Lương liền hai tay ôm quyền nói ra:

" Chúng tôi là những nhân viên điều tra từ Thâm Lam đến đây để điều tra về việc Chung Yên Thần Giáo.

Niên Thành Vĩ mò mẫm trong túi một phên, lấy ra một tấm giấy chứng nhận thân phận của quân đoàn điều tra Thâm Lam. Đây là một trong những giấy chứng nhận thân phận, ông chuẩn bị các hoạt động ở bên ngoài.

Không ngờ tới, người thức tỉnh của cục an ninh Bình Lương cũng không thèm nhìn một chút, " Đi đi, nơi này không có giáo phái gì, cục an ninh đang làm việc, người không có phận sự gì rời đi ngay lập tức."

“Nhưng rõ ràng là ——”

Người thức tỉnh đeo súng trường ở trên ngực, có chút mất kiên nhẫn, sắc mặt hắn không ngại nhìn qua khuôn mặt mấy người, " Đừng nói không có giáo phái gì, cho dù có, ở trong thành phố Bình Lương chúng ta, lại có thể lật nổi con sóng gì."

" Các ngươi nói các ngươi đến từ Thâm Lam, tôi tạm thời tin là được rồi, nhưng coi như các người có chút thực lực thì điều tra được cái gì, cho dù điều tra hay thiết bị, cục an ninh Bình Lương chúng ta bỏ xa các ngươi mấy chục con phố."

Ánh mắt nhìn xuyên qua dây cảnh giới, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài bác sĩ pháp y mặc áo khoác trắng bước vào trong trường.

Không cần phải hỏi cũng biết, cục an ninh bên phía Bình Lương phụ trách việc này, tất nhiên sẽ sử dụng nhiều cách khác nhau để điều tra.

Xét về phương tiện khoa học và công nghệ thông thường, Tôn Ngọc biết rằng bọn họ không thể nào so sánh với Bình Lương. Nhưng nếu xét về năng lực và thủ đoạn Nguyên Lực của người thức tỉnh, nền tảng của Thâm Lam vượt xa hơn rất nhiều nơi trú ẩn Bình Lương.

Ánh mắt anh nhìn qua trên cây súng trường tấn công của đối phương, mặc dù nó đã được cải tiến, nhưng nó vẫn chỉ là một khẩu súng bình thường, cây trường thương được đeo ở sau lưng kia có khắc chữ rune, nhưng cũng chỉ là trang bị rune cấp thấp nhất.

Nhìn thoáng qua một chút đã biết rõ toàn bộ sự việc.

Bình Lương tương đối lạc hậu về khoa học kĩ thuật về rune.

Trong đầu suy nghĩ hiện lên, Tôn Ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, khí tức trong nháy mắt thu liễm lại, khiến cho đối phương tái mặt vì sợ hãi, sau đó mới xoay người rời đi.

Nhóm người Thái Giai Giai và những người khác cũng không nói một lời theo sát phía sau rời đi.

Thẳng đến mấy người đi xa.

Bên cạnh người thức tỉnh cục an ninh Bình Lương chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, một người thức tỉnh khác trên tay cầm kiếm và khiên, sợ hãi nói: " Thực sự khí tức thật mạnh mẽ..... Thật ra tôi cảm thấy để cho bọn họ đi vào điều tra cũng không có gì, nói không chừng gặp may mắn, có thể tìm ra được manh mối gì thì sao."

" Thực lực mạnh có lợi ích gì? Cục an ninh chúng ta, không phải là không có cao thủ, ba ngày hai đêm cũng chưa tìm được bao nhiêu manh mối, chỉ với mấy người kia, đừng có chọc cười tôi chứ."

" Vậy cũng không cần đắc tội với bọn họ, tôi nghe nói trang bị của Thâm Lam rất tốt, lỡ như sau này bọn họ không bán trang bị cho chúng ta thì sao?"

Người thức tỉnh mang theo cây trường thương có chút hối hận, nhưng anh ta cũng không chịu thừa nhận, " Trang bị rune chúng ta cũng có, huống hồ.....Chỉ có mấy người quân đoàn điều tra thì tính là cái gì."

Một người khác lắc đầu, chuyển sang đề tài khác," Chung Yên Thần Giáo, không biết mục đích của bọn họ bắt cóc những đứa trẻ mồ côi để làm gì. Ngay sau khi sự việc xảy ra, chúng ta liền phát hiện trại mồ côi xảy ra chuyện và toàn bộ thành phố rơi vào tình trạng giới nghiêm. Nhiều đứa trẻ cô nhi như thế mà ngay cả bóng dáng cũng không thể nào thấy được."

" Thôi thôi, loại chuyện nhức óc thế này để cho những tên đội trưởng và cục trưởng để bọn họ giải quyết đi. Bọn giáo phái đó chỉ nhân cơ hội đánh cho chúng ta trở tay không kịp, tôi tin tưởng chỉ cần cấp trên có sự chuẩn bị, đám Chung Yên Thần Giáo gì đó cũng không gây nên được chuyện gì."

......

......

" Bực bội quá!"

Trong một quán ăn cách trại mồ côi không xa, Thái Giai Giai phồng miệng lên có chút tức giận.

Rõ ràng cùng nhau chiến đấu lại đám giáo phái, rõ ràng chúng ta Thâm Lam tới giúp đỡ, vậy mà đám nhân viên của nơi trú ẩn Bình Lương lại từ chối.

Tôn Ngọc có chút nhíu mày, " Là tôi hành động quá hấp tấp, không nên điều tra một cách trực tiếp."

"Tại sao?"

Niên Thành Vĩ không còn giữ im lặng nữa và nói ra: " Trải qua sự kiện trại mồ côi vừa rồi, cục an ninh chịu trách nhiệm chuyện này, cục trưởng thì làm việc có chút bảo thủ. Đối với cục an ninh mà nói, duy trì sự ổn định của nơi trú ẩn Bình Lương mới là quan trọng nhất, về phần tìm được những đứa trẻ mồ côi đó mất tích hay không..... Nói một câu khó nghe là, chuyện này đối với cục an ninh mà nói, chả có gì quan trong."

" Bên trong toàn bộ cục an ninh, hầu hết thành viên đều có suy nghĩ giống nhau, bọn họ thậm chí để cho việc giáo phái này qua đi. Vì thế, các ngươi dưới tình huống mà không có bất kì sự chuẩn bị nào, tùy tiện tiến lên, khả năng bị từ chối là 90%.

Nhóm người Tôn Ngọc có chút suy nghĩ.

Niên Thành Vĩ tiếp tục nói, " Như vậy mấy người các ngươi, nghĩ ra kế hoạch nào cho bước tiếp theo hay chưa?"

" Điều tra ở xung quanh?"

" Điều tra các trại mồ côi khác ở Bình Lương?"

" Điều tra tình huống trong quá khứ của trại mồ côi đã xảy ra chuyện?"

Niên Thành Vĩ thở dài:

" Liền không có ai nghĩ ra cách trực tiếp, dứt khoác và hiệu quả hay sao?"

Mấy người lắc đầu.

" Lẻn vào và bí mật điều tra, các ngươi không hiểu sao! Đã cục an ninh không cho chúng ta vào, nhưng chúng ta có tay chân, không thể tự mình vào hay sao!"

Tôn Ngọc do dự một hồi rồi nói, " Ngoại trừ cô nhi viện ra, tôi nhìn thấy trong tòa nhà dạy học còn có không ít bóng người, cục an ninh chắc hẳn phải bố trí rất nhiều người ở trong và ngoài cô ni viện. Cho dù chúng ta có thể lẻn vào, nhưng muốn triển khai điều tra, nhất định sẽ bại lộ trong tầm mắt của những người thức tỉnh canh giữ ở đó."

Niên Thành Vĩ gật đầu, phản bác nói lại, " Lực quan sát không tệ, nhưng....... Các ngươi sẽ không đánh những người đó ngất trước đi rồi sau đó tiến hành điều tra? Đừng nói cho ta biết, bốn người các ngươi không thể lặng lẽ đem những lính canh đó giải quyết hết?"

" Nhưng hôm nay, thân phận chúng ta đã lộ ra ngoài, một khi xâm nhập một cách mạnh mẽ, cục an ninh sẽ hoài nghi đến trên người chúng ta...."

" Bất quá chỉ là đánh ngất xỉu vài người, chỉ là chui vào vòng cảnh giới, bị tình nghi thì như thế nào, bị người ta nhận định chắc chắn thì như thế nào? Chàng trai trẻ, sự quyết đoán của anh còn chưa có đủ."

Niên Thành Vĩ lộ ra nụ cười, trong nụ cười mang theo 10 phần tự tin.

Lực lượng bắt nguồn ở phía sau, chỗ dựa vững chắc mạnh mẽ mang đến không có gì đáng sợ.

Nhóm người Tôn Ngọc cũng bị lây nhiễm, lộ ra vẻ tự tin.

Với sự giúp đỡ của Niên Thành Vĩ, bọn họ xây dựng kế hoạch tác chiến một cách chi tiết, chuẩn bị cho hành động ngay trong đêm.

Chỉ là, một số học viên nhìn về phía Niên Thành Vĩ, lại nhìn về lộ trình của bản đồ trên đó, một đường thẳng xông tới nơi xảy ra vụ án, không có quẹo cua chỗ nào, sắc mặt của họ có chút kì lạ.

Lẻn vào, thì ra là như vậy sao?