Chương 385: Giao lưu

Khu thương mại, quán trà Phẩm Minh.

Đây là một quán trà cao ba tầng được trang trí theo phong cách cổ xưa, là nơi thư giãn cao cấp hiếm có ở trong nơi trú ẩn. Không gian yên tĩnh và cũng là lựa chọn hàng đầu của nhiều thủ lĩnh thế lực lớn đến bàn chuyện làm ăn hay hợp tác.

Những cửa hàng ăn uống tư nhân của những người sống sót, bởi vì do tiền thuê mặt bằng cửa hàng nên vẫn chưa có phòng riêng..... Đường Vũ rõ ràng vấn đề này nằm ở phía của anh, nhưng chuyện tiền thuê mặt bằng là không cách nào giảm tiền được, cho dù anh không cho thuê được đi, để cái mặt tiền ở đó cho nó mục nát cũng không thể nào giảm một xu.

Cũng chỉ có thể tự thân bỏ vốn để mở một quán trà cao cấp, dù có kiếm được tiền hay không, mấu chốt vẫn là giữ được cái mác chất lượng cao của khu thương mại.

Quán trà Phẩm Minh dưới sự sáng tạo của anh, không hề kém cạnh những cửa hàng cao cấp khác.

Đường Vũ vừa vào cửa liền ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt làm cho tâm trí người ta chấn động, lá trà ở nơi này được cung cấp không phải là loại thường, có trà dùng Ninh Thần Hoa, sau khi uống vào làm cho tinh thần sảng khoái, đối với lực lượng tinh thần có một chút tăng nhẹ.

Các lá trà khác cũng có hiệu quả phi thường, ngoại trừ có chút khuyết điểm chính là lượng tiêu thự cao ra. Chúng rất được những người thức tỉnh cấp cao hay thủ lĩnh của các thế lực lớn và các lãnh đạo quyền lực chào đón.

Cho dù không thể mỗi ngày trong quán trà, nhưng bất cứ khi nào gặp mặt thế lực khác, nhất định phải chọn quán trà.

Nó tượng trưng cho thực lực và mặt mũi.

......

Đi tới một căn phòng ở tầng ba, Chu Chính Lôi, người đứng đầu của đoàn Tổ Long Lâm Đông và nhiều quân lính đi theo hộ tống đều đang đứng ở ngoài cửa chờ đợi để thể hiện sự tôn trọng.

Đường Vũ thân thiện gật đầu với bọn họ.

Lại nhớ tới kế hoạch thành lập đội hộ tống, so sánh với số lượng quấn lính đi theo hộ tống Lục Kiến Quân. Anh một mình đến nơi này thật sự không có thể hiện được phong cách hùng mạnh của một người nắm giữ quyền lực của một phương.

Cho dù đội hộ tống đối với anh mà nói chỉ có thể đóng vai trò trang trí và chạy việc vặt, còn ông Lục tướng quân đi ra ngoài mà không mang theo lính hộ tống, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

......

Bên trong phòng riêng.

Sau một thời gian không gặp, Lục tướng quân đã trẻ hơn rất nhiều, đầu tóc bạc một chút dường như đã biến mất.

Sau khi chào hỏi xã giao, Lục Kiến Quân nở một nụ cười dịu dàng, " Anh Đường còn trẻ và có tài. Nhờ có phía các anh nghiên cứu được thuốc rèn luyện cơ thể và các loại thuốc hỗ trợ khác mới có cơ hội thức tỉnh. Bộ xương già như ta có thể chiến đấu thêm vài năm nữa."

Đường Vũ cảm giác được, khí tức của Lục Kiến Quân đang ở thức tỉnh cấp 3.

Không mạnh.

Với tài lực của Lâm Đông và tài nguyên không hề thiếu, việc đem thực lực có thể đạt đến thức tỉnh cấp năm đỉnh phong cũng chả khó khăn gì.

Lục tướng quân thức tỉnh cho đến nay, thời gian cũng không có ngắn.

Lời giải thích duy nhất đó chính là Lục tướng quân đối với thực lực cũng không thèm để ý, theo như lời ông nói, sau khi trở thành người thức tỉnh, những bệnh tình cũ ở trong cơ thể đã ít đi rất nhiều, năng lượng cũng trở nên mạnh mẽ hơn, như thế đã đủ rồi.

" Đâu có, chỉ là may mắn mà thôi...."

Đường Vũ mỉm cười đáp lại, Lục tướng quân thật là một người đáng khâm phục, nhưng anh không thể vì vậy mà có thể tiết lộ công thức bí mật.

Lục Kiến Quân cũng không có đào sâu chuyện này, rất nhanh liền đến nói chuyện Cổ Linh Hoàng Thành xây dựng thành trì của hai ngày trước.

" Hai ngày qua, phía Bắc Đình đã xác nhận, thanh âm truyền khắp tất cả khu vực của nước Đại Hạ. Ít nhất, những người sống sót trong các nơi trú ẩn qui mô lớn đều có thể nghe thấy rõ ràng."

Dừng một chút, Lục Kiến Quân mới nói tiếp, " Nguồn gốc của âm thanh, tức là vị trí của Cổ Linh Hoàng Thành đã xác định rõ ràng. Tuy không nằm ở trong lãnh thổ của nước Đại Hạ, nhưng khoảng cách của nó không có xa. Nó nằm ở phía Tây Côn Luân, trên cao nguyên Pamir."

Đường Vũ hiểu rõ gật đầu.

Cao nguyên Pamir, chỉ có một bộ phận nhỏ nằm trong lãnh thổ nước Đại Hạ, kinh thành của Cổ Linh hiển nhiên đã được xây dựng trên lãnh thổ của một nước khác.... Vị trí phía Tây Côn Luân cũng tinh tế lắm.

Sau đó anh ngây ngẩn, cảm thấy có chút gì đó không đúng.

" Người của Bắc Đình đã đi qua thành trì Cổ Linh chưa?"

Khoảng cách giữa hai nơi cách nhau rất xa, nếu người thức tỉnh của Bắc Đình có thể đến được cao nguyên Pamir chỉ trong vòng hai ngày, Đường Vũ cảm thấy thực lực bên phía Bắc Đình cần xem xét lại một chút.

Lục Kiến Quân cũng sững sờ một chút, cười với giọng khàn khàn: " Làm sao có thể, phía Tây của nước Hạ Quốc có rất ít nơi trú ẩn cỡ lớn, rốt cuộc có muốn tiếp xúc với bên Cổ Linh hay không các vị lãnh đạo còn đang thương lượng."

Lãnh đạo nơi này ám chỉ những vị lãnh đạo của nước Đại Hạ.

" Tuy nhiên, không khó để xác định vị trí của thành trì Cổ Linh, bạn có biết rằng chỉ cần từ âm thanh có thể xác định phương hướng nơi phát ra."

Đường Vũ gật đầu.

Lục Kiến Quân dùng ngón tay chấm nước trà và vẽ hình trực tiếp lên mặt bàn, " Ở Lâm Đông, nguồn gốc âm thanh nằm ở Tây Bắc, còn bên phía Bắc Đình thì âm thanh truyền đến ở Tây Nam. Chỉ cần bạn vẽ hai đường âm thanh ở trên bản đồ thế giới, điểm giao nhau đó chính là thành trì của Cổ Linh."

" Tuy nhiên, phương pháp này chỉ có thể được thực hiện nếu Bắc Đình thu thập thông tin về các nơi trú ẩn của chúng ta mới có thể làm được. Không thể làm được điều này một mình hay là trong vùng lân cận của một số nơi trú ẩn cỡ lớn."

Đường Vũ có chút ngây ngẩn cả người.

Đưa tay lên trán.

Lâm Đông không thể làm điều đó, nhưng anh chỉ cần liên lạc với mấy tên tùy tùng, anh ta có thể tìm được vị trí của thành trì Cổ Linh đó.

Kiến thức toán học đơn giản như vậy mà anh không có nghĩ đến? Uổng công năm đó được xưng là thiên tài toán học.

" Hội Nhận, không có ai trong số họ nhắc nhở mình..... Quên đi, có lẽ bọn họ chưa có học qua toán học. Liệu có nên dạy những người đó một khóa toán học cơ bản trong tương lai hay không, tầm quan trọng có thể thấy được ở trước mắt.

Trong nháy mặt, lại nảy ra thêm nhiều ý nghĩ khác nhau.

" Bắc Đình đối với chuyện này có ý kiến gì hay không? Bỗng nhiên xuất hiện một cái Cổ Linh Hoàng Triều như thế, sẽ khiến cho lòng người có chút dao động đi."

Lục Kiến Quân cười khổ, " Cổ Linh Hoàng Triều có được thực lực rất mạnh, có người cảm thấy nên cảnh giác, có người cảm thấy nên hợp tác, nhưng có người thậm chí còn cho rằng, Cổ Linh là nhân loại của Kỉ Nguyên thứ 4 và thuộc về tổ tiên, hướng bọn họ tìm kiếm che chở cũng chưa có người không nghĩ qua."

Trong hai ngày, ông thông qua tin tức của Bắc Đình biết được nhiều hơn so với những gì ông nói ra từ miệng

Những người theo quan điểm thứ ba không phải là số ít.

Bản thân Lục tướng quân cũng không chấp nhận điều này, dân chúng nước Đại Hạ là con cháu của Viêm Hoàng, lúc nào đến phiên một người chả biết rõ nguồn gốc gì làm tổ tiên bọn họ.

Không có chút bất kì mối liên hệ huyết thống nào, trông cậy vào những người đó, chẳng khác gì nói chuyện ở trên trời.

Nhân loại Kỉ Nguyên thứ 4 giết chết người nắm quyền và chiếm các nơi trú ẩn, chuyện này không phải là ông không có nghe nói.

Tự cười với bản thân, Lục Kiến Quân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó hỏi: " Quên nói chuyện có liên quan đến Kỉ Nguyên thứ 4. Thực tế, chuyện này ta đây biết cũng không nhiều. Đó là thời đại cách chúng ta rất xa, mà có một đám người thông qua phương pháp nào đó, sau khi ngủ say mấy vạn năm đến hôm nay mới thức tỉnh."

Nhìn vẻ mặt của Đường Vũ không thay đổi, Lục Kiến Quân hiểu rõ:

" Ngươi đã khai quật qua Bí Cảnh của Kỉ Nguyên thứ 4?"

Cũng chả phải là bí mật gì, Đường Vũ gật đầu, " Hiểu rõ một chút, nghe nói người của Kỉ Nguyên thứ 4 ngủ say cho đến nay, chính là ở thời đại này để đột phá trở thành Siêu Phàm. Từ góc độ này làm ra suy đoán, thực lực của nhân loại của Kỉ Nguyên thứ tư mạnh hơn chúng ta rất nhiều."

" Nhưng có một vấn đề, hiện tại vũ khí cũng ít có năng lực để uy hiếp đến Siêu Phàm." Lục Kiến Quân nhấp một ngụm trà, " Nhưng cũng may là giai đoạn Siêu Phàm cũng khó mà đột phá, những người từ Kỉ Nguyên thứ tư cho đến nay, nghe nói mỗi người đều có thiên phú phi thường, nhưng muốn đột phá giai đoạn Siêu Phàm rất là khó khăn. Có thể phải mất vài năm hoặc mấy chục năm mới đột phá. Khi đó, ta tin tưởng nước Đại Hạ của chúng ta cũng có thể có sức mạnh y như thế."