Chương 384: Lục Kiến Quân tới chơi

Ý nghĩ chết người này chỉ lưu lại ở trong đầu anh một lúc, trước khi anh ném nó đi ra ngoài.

Làn sóng tinh thần ẩn chứa phương hướng của Cổ Linh Hoàng Thành, Đường Vũ tin tưởng chỉ cẩn đi bằng Thuyền Bay cho dù có xa tới cỡ nào cũng có thể tới được.... Tuy nhiên, trước mắt anh cũng không có ý định tiếp xúc với hoàng tộc Cổ Linh.

Cảm thấy sai lầm khi tiếp xúc.

Nam Lẫm chỉ là một quốc gia nhỏ, đều có Ngôn Đỉnh Thiên thăng cấp làm cường giả Siêu Phàm, mà Cổ Linh là một trong ba nước lớn, cho dù có tám tới mười tên Siêu Phàm, anh cũng chả thấy có gì kì lạ.

Dựa theo lời nói của Ngôn Đỉnh Thiên, Tiểu Thế Giới có thể hình thành nên vòng tuần hoàn, tự cung tự cấp. Nhưng nó khác xa với thế giới chân thực và không thể đáp ứng nhu cầu đột phá Siêu Phàm.....Có lẽ ở bên trong Tiểu Thế Giới đó có rất nhiều hậu duệ của Cổ Linh, nhưng thực lực không nhất thiết mạnh.

Ngoại trừ Tiểu Thế Giới, Cổ Linh tất nhiên nắm giữ trong tay không ít Bí Cảnh.

Nước Nam Lẫm có thể hỗ trợ dung dịch ngủ say cho năm sáu người, Cổ Linh có một, hai trăm người mạnh mẽ bố trí ngủ say, Đường Vũ cảm thấy khả năng này rất cao.

Cho dù xác suất thất bại, hơn chục người cao thủ của Cổ Linh thành công thức tỉnh ở Kỉ Nguyên này.....

Anh cảm thấy anh vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước nếu anh muốn cướp lấy cái loa nhỏ.

" Hơn nữa, ngoại trừ sức mạnh Siêu Phàm bình thường, Cổ Linh có thể có được cao thủ Siêu Phàm càng thêm cao cấp hơn."

Giống như Ngôn Đỉnh Thiên mặt hàng này, vừa mới đột phá trở thành cao thủ Siêu Phàm, anh vẫn còn chưa có để mắt tới.

Sức chiến đấu chỉ tương đương với 0.7 cái Thuyền Bay, Nancy bật hết toàn bộ sức chiến đấu có thể đánh tới năm sáu người. Ngay cả anh ở trong không gian tinh thần sử dụng hệ thống chiến đấu mới xây dựng, cũng có thể so chiêu cùng với Ngôn Đỉnh Thiên.

Ông Ngôn kia hiện tại nóng lòng xông xáo ở trong Tháp thử thách. Dữ liệu sức chiến đấu của ông đã được đo từ trong ra ngoài. Vai trò lớn nhất là trở thành bao cát tập luyện cho anh và mỗi ngày đều xuất hiện ở trong không gian tinh thần tập luyện cùng với anh ấy. Đường Vũ cảm thấy chỉ cần anh thăng cấp 13 đại viên mãn, có lẽ thực lực có thể sánh ngang với Ngôn Đỉnh Thiên.

Nhưng Cổ Linh không giống như thế.

Ngoại trừ những cường giả Siêu Phàm mới tấn thăng, khả năng cao sẽ có một số người Siêu Phàm lâu năm, tức là ở Kỉ Nguyên thứ 4 đã tồn tại Siêu Phàm.

Giữa Kỉ Nguyên thứ 4, khi lời tiên tri xuất hiện, thế giới đã không còn đủ để hỗ trợ cho Siêu Phàm thăng cấp nữa. Nếu nghĩ xa hơn thì vào đầu Kỉ Nguyên thứ 4 vẫn còn dấu vết hoạt động của Siêu Phàm.

Bá nước lớn đã tồn tại từ đầu Kỉ Nguyên thứ tư, trong lịch sử có các cường giả Siêu Phàm nổi danh, hai cánh tay đều không thể nào đếm hết được.

Khi tuổi thọ của cường giả Siêu Phàm sắp hết, bình thường sẽ được phong ấn trong dung dịch ngủ say, làm nền tảng bảo vệ cho toàn bộ đất nước, điều đó cũng quá bình thường.

Có lẽ đó là một trong những lí do tai sao sự cai trị của ba nước lớn đó vô cùng ổn định.

......

Vấn đề Cổ Linh Hoàng Thành, ha ngày nay vẫn luôn ồn ào.

Bộ Thị Chính âm thầm thu nhập ý tưởng của không ít những người sống sót, sau khi chỉnh sửa đã gửi thông tin tới.

Hơi có chút bất ngờ, mọi người bàn tán nhiều nhất không phải Cổ Linh mạnh mẽ tới cỡ nào, không phải Cổ Linh Hoàng Thành ở phương hướng nào..... Chính là, Cổ Linh rốt cuộc là cái quái gì?

Tên người? Tên Địa điểm? Tên Quốc Gia..... Hay tên một món ăn nào đó?

Đối với sự hiểu biết về Kỉ Nguyên thứ tư, rất nhiều quan chức cấp cao ở nơi trú ẩn lớn cũng không biết rõ ràng cho lắm, chứ đừng nói đến người sống sót bình thường. Chuyện Cổ Linh Hoàng Thành xây dựng thành trì ai nấy cũng đều biết, nhưng chỉ là cuộc bàn tán của người ta sau mỗi bữa ăn.

Đường Vũ tương đối quan tâm hơn, ngoại trừ làn sóng tinh thần ngày đó truyền khắp cả nước, trước mắt ở phía Nam nước Đại Hạ có cứ điểm tình báo ở đó, lại không thể nhận được bất kì tin tức gì về Cổ Linh.

Tiếng kèn nhỏ của thế giới, cũng không xuất hiện lần nữa.

Anh suy đoán bảo vật kia chắc chắn có rất nhiều hạn chế khi sử dụng...... Chẳng hạn như giới hạn chữ hay gì đó, cho nên việc quảng cáo có chút buồn bã.

......

Cuộc sống của những người thức tỉnh vẫn như cũ, mỗi ngày nhận ủy thác từ công hội người mạo hiểm, thành lập tổ đội tiến về khu hoang dã sau đó hoàn thành nhiệm vụ. Ban thưởng điểm tích lũy, Nguyên Tinh, được dùng để mua sắm vũ khí hay tiến vào trại huấn luyện hay tụ tập ở một nhà hàng cao cấp nào đó.

Nguyên Tinh cứ lưu chuyển như thế một vòng càng trở nên lớn hơn và quay ngược trở lại trong túi của anh.

" Bùm!"

Không gian tinh thần, bên trong sân luyện tập.

Đường Vũ mở rộng vòng tay, sau lưng xuất hiện những đường vân hình sóng nước. Các công trình phòng thủ như tháp mũi tên, tháp pháp, tháp pháp sư, v....v tất cả đều xuất hiện. Năng lượng mạnh mẽ bộc phát trong nháy mắt, mũi tên, tia sáng, tiếng nổ và tiếng nổ vang trời hướng về phía xa triển khai tấn công.

Mặt đất rung động.

Môi trường núi rừng đã được mô phỏng dường như đã gặp phải thảm họa gì đó vô cùng khủng khiếp. Cây cối bị tàn phá, mặt đất bị đào ra từng cái hố sâu, sóng nhiệt cứ thể thổi qua, những thân cây to lớn bị cháy đen ở phía xa.

Ngôn Đỉnh Thiên di chuyển nhanh ở trên không, ở trong mắt của anh ấy lưu lại từng hình bóng.

Trường lực bảo vệ ở bên ngoài đã bị phá vỡ, nhưng nó đã rất nhanh hồi phục lại và quần áo của Ngôn Đỉnh Thiên đã trở nên rách nát.

Chỉ thấy hắn đang nhanh chóng tới gần, còn chưa đến 1/3 thời gian hô hấp, hắn đã đến rất gần, Nguyên Lực quấn quanh ở trên hai nắm tay, bộc phát ra ánh sáng mạnh mẽ.

Oanh oanh oanh oanh ——

Trước người của Đường Vũ, nhiều lớp kết giới vô hình được mở ra, dưới sự oanh tạc dữ dội của Ngôn Đỉnh Thiên. Toàn bộ tầm nhìn của anh không ngừng lắc lư, ngoại trừ một khu vực nhỏ bị kết giới toàn thân bao phủ. Mặt đất ở cách đó không xa, đã sụp đổ và biến thành bột phấn.

Anh giống như được bao bọc trong một quả trứng bị đánh đến xuống dưới lòng đất. Xung quanh là đất đá bị nứt, vỡ, chôn vùi cùng đất đá hay là Ngôn Đỉnh Thiên dùng nắm đấm của mình đánh là một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ đến cùng cực.

Sáng đến nỗi mù cả con mắt.

Chỉ có thể chống đỡ được hơn ba giây, những kết giới vô hình xếp chống lên nhau bỗng nhiên vỡ tan, anh còn chưa cảm nhận được cái gì đã bị đuổi ra khỏi không gian luyện tập, xuất hiện ở khu vực trung chuyển của sương mù màu xám.

Đã xong trận GG.

Đường Vũ chỉ biết thở dài: " Một khi bị áp sát, căn bản mất đi khả năng phản kháng lại, nhưng lại không có cách nào giữ chân ông già Ngôn kia ở xa xa.....Ánh mắt theo không kịp, trong lĩnh vực chỉ có thể cảm giác được một chút, phản ứng chỉ chậm một nhịp."

Cho dù là như vậy, nếu so với lúc đầu bị giết ngay lập tức, Đường Vũ cảm thấy mình đã tiến bộ rất nhiều.

Đặc biệt khi chiến đấu ở trong không gian tinh thần, anh không cần phải tiêu hao Nguyên Tinh cho nên mới có thể hoàn toàn buông lỏng tay chân.

" Quả nhiên vẫn phải đợi đến khi lên cấp 13, mới có thể chân chính cùng ông già Ngôn kia đọ sức."

Đường Vũ quên mất một điều, Ngôn Đỉnh Thiên thường xuyên ngâm mình ở trong trại huấn luyện để nâng cao thực lực, cho dù kém hơn Nancy nhưng tốc độ vẫn không chậm.

......

Từ trong không gian tinh thần đi ra, đứng ở trên sân thượng trại huấn luyện.

Được xây dựng ở trên sườn núi, trại huấn luyện gần với lâu đài có một vị trí tuyệt vời, có thể quan sát hơn phân nửa nơi trú ẩn. Những người sống sót bên dưới vô cùng bận rộn, cho nên tâm trạng lúc này trở nên rất bình tĩnh.

Xa hơn, xe lửa Nguyên Lực từ từ dừng lại ở bên cạnh sân ga với tiếng phanh giảm tốc độ.

Dựa vào tay vịn ở mép sân thượng, làn gió mát thổi tới. Thật lâu sau, một người thức tỉnh bên Bộ Thị Chính vội vàng chạy tới:

" Giám đốc, Lục tướng quân bên Lâm Đông tới."

......

Người đứng đầu số 1 và cũng là người kiểm soát hoàn toàn ở Lâm Đông, Lục Kiến Quân. Lục tướng quân là một người đáng để ngưỡng mộ.

Đây cũng là lần đầu tiên, ông trực tiếp đi đến Thâm Lam.

Đường Vũ suy đoán chắc chắn có liên quan đến việc Cổ Linh Hoàng Thành xây dựng thành trì vào hai ngày trước.

Nhân viên bên Bộ Thị Chính khẽ gật đầu, anh ta từ trên sân thượng cao năm sáu tầng nhảy xuống và bước đi trên không trung giống như đi trên đất bằng phẳng. Trong nháy mắt liền đi khoảng mấy chục mét trong ánh mắt ngưỡng mộ của người thức tỉnh của nhân viên Bộ Thị Chính, trong chớp mắt liền biến mất.