Chương 377: Ăn cướp trắng trợn (2)

Thang Văn Lượng và những người sống sót khác lần lượt lên xe buýt và tìm chỗ ngồi.

Hải Hồng Huy làm tài xế, Lam Thanh Nhã ngồi ở hàng ghế đầu tiên, kèm theo vài tiếng nổ yếu ớt vang lên, chiếc xe buýt cuối cùng cũng khởi động ảnh, lắc qua lắc lại lái xe trên con đường không hề rộng rãi.

Cẩn thận tránh né người đi đường, trên đường thỉnh thoảng cũng có xe chạy qua, đa số là xe đã được cải tiến bọc thép ở bên ngoài, xe buýt cũng hàn từng vòng cây sắt cũng không tính là dễ nhìn.

Chẳng qua là mã lực không đủ, trạng thái của xe lúc nhanh lúc chậm khiến người ta có chút lo lắng, chiếc xe buýt gỉ sét này có thể chống đỡ được bao lâu.

Lam Thanh Nhã vốn muốn cho người sống sót đi bộ đến cửa phía Bắc, nhưng diện tích nơi trú ẩn của Nam Thanh không nhỏ, từ khu ổ chuột đi đến cổng phía Bắc còn cách khoảng hai, ba km.

Những người sống sót này bước đi thì chậm, hai ba mươi người dù có tản ra cũng rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Suy nghĩ cứ bay toán loạn, trong nháy mắt, chiếc xe buýt này đã đến cửa thành, Hải Hồng Huy lấy ra giấy chứng nhận của thương hội, một lúc sau, không có gặp bất kì sự cản trở nào, xe buýt đã chạy ra khỏi nơi trú ẩn Nam Thanh.

Bên phía bên ngoài tường thành Nam Thanh cũng trồng không ít cây hoa màu, chỉ là thỉnh thoảng bị đám ma thú quấy nhiễu, hầu hết đều bị phá hủy và một số cây cối xuất hiện bệnh tật và kém phát triển.

Cho nên một mùa thu hoạch, không có bao nhiêu lương thực. Nam Thanh vẫn phải thường xuyên mua thực phẩm từ Thâm Lam.

Lúc này, không phải là giờ cao điểm rời khỏi thành phố vào buổi sáng, vẫn còn có không ít người thức tỉnh mang theo vũ khí, hăng hái phấn khởi đi ra khỏi nơi trú ẩn, kiếm được Nguyên Tinh có thể hưởng thụ vài ngày ăn chơi đàng điếm.

So với những người mới thức tỉnh và những người sống sót trong khu ổ chuột, dường như sống trong một thế giới khác.

Những người trên xe buýt, đã không biết bao lâu mới đi ra khỏi bức tường thành cao sừng sững này, đã từng có không ít người làm nghề nhặt rác đã dần biến mất trong lịch sử vì các khu vực ở xung quanh đã nhiều lần khám phá hết rồi.

Khung cảnh hoang vu bên ngoài, cây cổ thụ cao ngút trời, cỏ cao hơn người, gió lạnh thổi qua làm cho người ta cảm thấy lạ lẫm.

Xe buýt chạy chầm chậm, con đường gập ghềnh khiến cho chiếc xe phải rung lắc dữ dội.

Sau khi lái xe đi ra khỏi đường chính và đi chưa được vài phút, dần dần đã không nhìn thấy bóng dáng của những người thức tỉnh khác.

" Liến ở chỗ này đi, chỉ cần các thành viên phòng thủ ở gần đây, đều có thể nhận được tọa độ."

" Lam Thanh Nhã lấy ra đèn hiệu kích hoạt, một vòng tròn dao động mắt thường không thể nhìn thấy, từ hình vuông màu đỏ nhạt trong tay của cô khuếch tán ra ngoài.

Hải Hồng Huy gật đầu, có chút không chịu nổi không khí ở trong xe liền nhảy xuống xe. Tinh thần muốn pha chế ly cà phê tốt nhất, trong tay lại không tìm được nguyên liệu để điều chế.

" Lần sau đi ra ngoài, nhất định phải thường xuyên mang theo trên người."

Ông lẩm bẩm, dựa vào cửa xe, thần hình lười biếng, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn chăm chú về phía rừng cây ở xa.

Khí tức hỗn tạp của người thức tỉnh xuất hiện trong cảm giác của ông.

Một nhóm người thức tỉnh mặc quân phục đồng nhất, bên hông còn mang theo vũ khí, trên tay cầm súng ống, từ trong rừng cây đi ra và ngay lập tức bao vây xe buýt.

Dẫn đầu là một thanh niên mặc trang phục chiến đấu ở vị trí trên cánh tay có ba vạch đỏ, tiến về phía trước và la lên, " Chúng tôi là thành viên của đội cảnh vệ ở Nam Thanh, hiện tại chúng tôi nghi ngờ các anh là phần tử tà giáo, đều xuống xe hết cho tôi để kiểm tra!"

Trên xe buýt, những người sống sót đều náo loạn.

Họ biết bộ đồng phục này, đại biểu cho nơi trú ẩn của Nam Thanh và cũng là quyền lực tối cao, ngay cả những người thức tỉnh cao cấp khác, trước mặc những người mặc đồng phục này, cũng chỉ có ngoan ngoãn nghe lời.

Những người trong khu ổ chuột, không hiểu biết về thế giới của người thức tỉnh. Bọn họ chỉ cảm thấy sợ hãi, là những người ở tầng lớp cuối cùng đối với những người có quyền lực có thể nắm giữ sinh mạng của bọn họ. Sau khi thanh niên của đội cảnh vệ hét lớn, có người theo bản năng đã đứng dậy, chuẩn bị xuống xe tiếp nhận kiểm tra.

Thang Văn Lượng nhìn mấy người trên xe chắc là người thức tỉnh, lại nhìn thành viên của đội cảnh vệ đã bao vậy bọn họ, vũ khí của bọn họ có chút lóe sáng, anh chỉ có thể an ủi mình cần phải bình tĩnh.

Hai nhân viên của bộ Thị Chính lưu lai ở trên xe, Lam Thanh Nhã và năm nhân viên tình báo khác đã xuống xe và nhìn về phía đội cảnh vệ của Nam Thanh.

Một bên chỉ có bảy người thức tỉnh, ăn mặc nghèo nàn, trang phục khác nhau.

Một bên hơn mười người được trang bị đầy đủ.

Đội trưởng đội cảnh vệ, nụ cười ở trên khóe miệng nhếch lên, " Tất cả xuống xe để kiểm tra, yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ qua bất kì một phần tử tà giáo nào, nhưng cũng sẽ không oan uổng đến bất kì một người tốt nào."

Anh ta thực sự không có ý định vu hại những người này làm phần tử tà giáo, chỉ lấy làm cái cớ đem những người sống sót ở trên xe buýt lưu lại.

Mặc dù đều là những người sống sót không có kĩ năng gì, nhưng nếu có thể bị người ở Thâm Lam nhìn trúng, nên cần thiết phải cắt con thú của chúng.

Đội trưởng cảnh vệ tin rằng, trong nhóm người này phải cất giấu cái gì đó, mà bọn họ không thể nào phát hiện ra.

Bầu không khí nặng nề, Lam Thanh Nhã khịt mũi một cái, khí tức của người thức tỉnh cấp tám bộc phá ra ngoài. Giống như một cơn gió vỗ vào mặt thành viên của đội cảnh vệ.

Mái tóc cô xõa ra phía sau, ánh mắt nhìn qua và các thành viên đội cảnh vệ liên tục lui về phía sau.

Đội trưởng cảnh vệ trong lòng chửi thề, nhưng cũng bị cỗ khí tức kia làm cho anh chó chút hoảng sợ. Bản thân anh chỉ mới thức tỉnh cấp bảy!

Khí thế cũng không kém chút nào," Cô muốn làm gì! Có tin tôi bắn pháo cảnh báo hay không, có thể từ trong tường thành bên kia sẽ có ba trăm cao thủ chạy qua!"

" Như vậy đi, cô để những người trên xe lưu lại, các bạn có thể rời đi. " Anh ta tự nhận đã để cho đối phương xuống cái bậc thang.

Thời gian có chút ngưng đọng vào lúc này.

Những người sống sót ở trên xe buýt không ngừng run rẩy.

Hải Hồng Huy cũng bộc phát ra khí tức cấp bảy, các thành viên bộ tình báo đã cầm vũ khí ở trong tay.

......

Chuyện này Lam Thanh Nhã cũng rõ ràng, chuyện bí mật tuyển dụng nhân tài, cuối cùng cũng bị bên phía Nam Thanh phát hiện.

Điều này cũng đã nằm trong dự đoán.

Cô ấy đã được giám đốc cho phép.

Nhân tài đã tới trong tay không có khả năng nhường cho, sở dĩ bí mật mời chào, không muốn cùng Nam Thanh phát sinh ra xung đột, nhưng không có nghĩa là bọn họ e ngại.

" Được rồi, anh có thể mang người đi, nhưng..."

" Từ nay về sau, Thâm Lam sẽ không còn bán bất kì lương thực và trang bị rune nào cho bên phía Nam Thanh nữa."

Đội trưởng cảnh vệ còn chưa kịp vui mừng thì cả khuôn mặt anh như bị táo bón.

Nếu không có trang bị và lương thực của Thâm Lam, liệu Nam Thanh có thể sống sót hay không, câu trả lời là có thể. Tuy nhiên, nó giống như một người đã trải qua cuộc sống xa hoa rồi lại trở về thời nghèo khó, điều này nằm ngoài khả năng chịu đựng của mỗi cá nhân.

Nam Thanh cũng không phải bền chắc như thép, một khi bởi vì chuyện hôm nay mà để cho nguồn cung ứng kia bị cắt đứt....

Anh vẫn vô cùng bực bội, " Cho dù không trực tiếp mua từ chỗ của các người, còn có các thương hội, cách một đoạn thời gian, thương hội đều mang đến rất nhiều trang bị."

" Ngươi có cảm thấy, Thâm Lam chúng ta có khả năng cắt đứt nguồn cung ứng của thương hội hay không?"

Lam Thanh Nhã vẫn cười khúc khích và không nói nữa.

Sắc mặt của đội trưởng cảnh vệ bối rối.

Buông tay hay không buôn bỏ là một quyết định vô cùng khó khăn.

Không buông tha, chuyện xảy ra hôm nay, anh chính là con dê để làm vật hi sinh. Nếu buông tha chuyện này, anh dẫn người hùng hổ vây quanh chiếc xe buýt, nếu như không mang gì về....

Cảm giác như hôm nay ra ngoài không coi ngày hay sao, chuyện gì anh cũng phải chịu trách nhiệm.

Mặt mũi anh xoắn xít cả lên, tức đến nỗi không nói ra lời.

Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng gầm rú.

Từng gốc cây cao lớn hai mươi đến ba mươi mét đã bị đẩy ngã.

Một chiến xa cao hai tầng, toàn thân đều màu bạc và đen hòa lẫn vào nhau, chiến xa giống như một hàng rào sắt thép xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Bánh xe của chiến xa quay lại, đem mặt đất ấn xuống, làm ra dấu vết gần 20 cm, lao thẳng tới trước mặt bọn họ rồi dừng lại.

Mấy nòng pháo to lớn chĩa ra xung quanh, khiến cho người ta ớn lạnh.

Người thức tỉnh mặc bộ chiến đấu màu đen, mở cửa xe ra và nhảy từ trên cao xuống.

Cầm trong tay vũ khí rune cao cấp, cầm súng rune còn có chiếc chiến xa khủng bố không biết tên kia.

Anh có thể nhận ra kí hiệu được khắc ở trên đó.

Đó là quân đoàn phòng thủ của Thâm Lam.

Đội trưởng cảnh vệ nhịn không được đành phải nuốt nước miếng.