Thời gian hai ngày vừa qua, cục tình báo ở Nam Thành, một chục nhân viên tình báo của trụ sở do Lam Thanh Nhã đưa đến và một số nhân viên ở trong thành phố đã bắt đầu hành động. Thông qua tờ rơi, quảng cáo nhỏ, tin đồn và các thủ đoạn bình thường và không bình thường khác. Hàng trăm người sống sót đã được lần lượt tuyển dụng.
Không có tình trạng xô đẩy, mà được phân bố ở nhiều cứ điểm khác nhau ở trong khu ổ chuột. Mỗi cứ điểm có khoảng mấy chục người sống sót.
Có quá nhiều người tại trong quá trình chọn lọc đã bị loại bỏ.
Khu ổ chuột, trong sân sau của một quán bar nào đó, số người sống sót ra vào trong hai ngày qua, rõ ràng nhiều hơn không ít.
“Thật là thơm!”
Thang Văn Lượng ăn xong miếng lương khô cuối cùng đã được nén lại, không nhịn được liếm thức ăn còn dính lại ở bên khóe miệng, thở dài một hơi.
Bên cạnh, một người sống sót cũng đang dựa vào tường gật đầu đống ý:
" Vốn tưởng rằng ăn một bữa ăn no là tốt lắm rồi, không ngờ nó lại ngon đến thế. Hình như tôi còn nếm được hương vị thịt bò ở trong đó. Đã không biết bao lâu rồi mới nếm được hương vị thịt bò.
Thực phẩm khô bị nén lại lớn hơn nhiều so với một gói bánh qui bình thường và nhìn qua không có gì nổi bật.
Lúc đầu, Thang Văn Lượng, người đã vượt qua buổi kiểm tra có phần thất vọng khi nhận được một gói lương khô đã nén lại từ trong tay người đàn ông vô cảm.
Anh nhìn lương khô được bao trong cái bọc, hình dáng không to bằng bàn tay và có độ dày rất mỏng, cảm giác như thế nào cũng chưa có đến 1 cân.
Nhưng Thang Văn Lượng không có phàn nàn.
Những người sống sót khác vượt qua bài kiểm tra ban đầu cũng không dám oán giận điều gì. Bọn họ chỉ là người sống sót ở tầng lớp cuối cùng.
Một gói lương khô nhìn có vẻ không có nhiều bao nhiêu, nhưng nó cũng làm cho ai nấy cũng hạnh phúc lắm rồi.
Khi Thang Văn Lượng xé bao bì bên ngoài và cắn một miếng về phía góc của thức ăn khô hình vuông, anh ta bắt đầu nhai nó ở trong miệng.
Mùi hương đậm đà tan ở trong miệng ngay lập tức, miếng thức ăn khô nhỏ bé ở trên đầu lưỡi qua lạ và nếm thử một lúc lâu. Cho đến khi hương vị đậm đà đó biến mất, miếng lương khô ở trong miệng đã tan thành nước mới từ từ ở trong cổ họng mới trượt xuống bụng.
Độ ngon của nó không cần phải nói nữa.
Tiêu hóa được một lúc, Thang Văn Lượng liền ngạc nhiên phát hiện một dòng nước ấm từ trong dạ dạy phun ra, thấm vào ngũ tạng rồi chảy qua tứ chi.
Cơ thể vốn ốm yếu và đã đói từ lâu, lại từ từ hồi phục dưới tác dụng của dòng nước ấm này.
Anh chỉ mới ăn có một phần ba miếng lương khô, liền cảm nhận được cảm giác đã no từ rất lâu không có thấy qua.
Sau khi ăn xong, Thang Văn Lượng nhìn những người sống sót trong căn phòng lớn giống mình.
Có hai tới ba mươi người, ai cũng được phát lương khô nén lại, còn có một chiếc áo khoác dày. Anh lúc này mới quấn chặt lấy, rốt cục cảm nhận được hơi ấm trong thời tiết lạnh giá này.
Lại cho ăn lại cho áo ấm, không thể nào là quỷ ăn thịt người.
Nỗi lòng lo lắng cũng dần buông xuống.
Chỉ là có chút nghi ngờ, không biết nhóm người này tuyển dụng bọn họ để làm gì? Anh cũng lo lắng cuộc sống tốt đẹp có thể mất đi bất cứ lúc nào.
......
Hải Hồng Huy mở cửa ra, hai nhân viên tình báo canh gác trong phòng gật đầu chào ông.
Ông vỗ tay và giọng nói lớn đã thu hút sự chú ý của những người sống sót đang ngồi hay nằm ở nơi này.
" Nhiều người đang tự hỏi chúng ta sẽ làm gì và các bạn sẽ làm gì ở trong tương lai. Việc này theo qui định bảo mật, tôi vẫn chưa thể nói được."
Nhìn thấy có người chết lặng, có người thất vọng, Hải Hồng Huy cũng không thèm để ý, dừng một chút và tiếp tục nói, " Nhưng các anh cũng không có cần lo lắng, những người trong số các bạn đã vượt qua vòng kiểm tra ban đầu, ít nhất, cũng có thể có được một phần công việc đủ để nuôi sống bản thân. Miễn là các bạn chỉ cần chăm chỉ và một số người có thể thay đổi vận mệnh của chính mình kể từ bây giờ, chuyện này tôi sẽ không nói nhiều. Trong tương lai không xa, tất cả các bạn sẽ có thể nhìn thấy điều đó."
" Chẳng bao lâu nữa, các anh sẽ rời khỏi Nam Thanh đi theo chúng tôi. Nếu ai có người nhà, nhớ báo cáo trước."
Không ai trả lời, không ai nhúc nhích nhưng bầu không khí có vẻ hơi trầm lắng.
Nhưng trái tim của Thang Văn Lượng đang rực lửa.
......
" Những ngời sống sót này chẳng còn tí nào sức sống."
Hải Hồng Huy đẩy cửa đi vào, lắc đầu.
Trong phòng còn có vài nhân viên tình báo, nơi này là trung tâm, có thể nhận được tin tức hầu hết từ các căn cứ khác ở Nam Thanh.
Lam Thanh Nhã cũng đã gặp qua những người sống sót kia, " Một số người có thể không tin vào lí do của chúng ta."
Có một số người chỉ vì thức ăn, có lẽ đã quen với cuộc sống ngồi ăn rồi chờ chết. Sau khi đi đến Thâm Lam, hi vọng người của bộ thị chính có thể đem quan niệm của bọn họ gạt bỏ đi."
Cô chỉ khẽ thở dài và nhanh chóng bắt đầu làm việc, " Hiện tại có 351 người có tài năng về rune, nhưng số lượng người mới vượt qua bài kiểm tra ngày càng ít đi.....Nhưng mà, phương pháp của chúng ta được che giấu, nhưng dù sao cũng có hàng trăm người sống sót di chuyển, chắc chắn nó sẽ thu hút sự chú ý của thế lực địa phương ở Nam Thanh chú ý...."
Sau một lúc rồi dừng lại, cô mới nói, " Tôi sẽ đưa nhóm nhân tài có thiên phú cao đầu tiên này về Thâm Lam."
Quán bar, căn cứ số một và những người sống sót ở lại đây cũng là những tài năng có chất lượng cao nhất ở trong bài kiểm tra chọn lọc lúc đầu.
Hai mươi, ba mươi người này, thậm chí so với 300 người khác còn quan trọng hơn.
Hải Hồng Huy nhíu mày, " Những người sống sót này di chuyển không nhanh, Thâm Lam cách nơi này rất xa, dọc theo đường đi, không biết có bao nhiêu nguy hiểm. Cho dù cháu có phái hết những người mang theo cũng khó có thể bảo đảm an toàn đưa bọn họ đi đến nơi trú ẩn... Hơn nữa, nếu cháu rời đi, các nhân viên bên phía của chú sẽ gặp chút khó khăn."
" Trừ khi đi xe buýt, nhưng... Cháu biết không, từ khi sự thay đổi của tự nhiên, xe cộ càng ngày không xài được nữa, thậm chí có xe chở người sống sót, vấn đề qua lại cũng mất rất nhiều thời gian. Hiện tại, tỉ lệ hư hỏng của xe cộ rất cao, còn không bằng chờ tuyến đường sắt giữa hai nơi được thông nhau, lại đưa người qua đó thì mọi việc dễ dàng hơn."
Lam Thanh Nhã lắc đầu:
" Cháu biết, chỉ là tuyến đường sắt giữa Thâm Lam và Nam Thanh sẽ không có thông nhau sớm như vậy. Các nhân tài bình thường sẽ đợi đến khi tuyến đường sắt được mở ra trong tương lai rồi mới đưa qua. Nhưng những tài năng cao cấp này càng phải đưa đến nơi trú ẩn càng sớm càng tốt, liền có thể sớm bồi dưỡng ra một số bậc thầy về rune."
Khi đến Thâm Lam, còn phải thông qua kiểm tra, những người này có thể không phải là nhân tài đứng đầu về rune.
Tuy nhiên, trong số hai mươi hoặc ba mươi người này, sẽ có ít người bộc lộ hết tài năng và trở thành bậc thầy về rune, xác suất này vẫn rất cao.
" Cho nên tôi sẽ liên lạc với các quân đoàn phòng thủ để cho bọn họ cử một chiến xa Tê Giác đến đón những người này đi."
"Chiến xa tê giác? Có phải là loại xe bọc thép nặng tới mấy chục tấn và trông giống như một con quái thú bằng thép?"
Cấp bậc của Hải Hồng Huy đầy đủ, hiểu rõ không ít bí mật của Thâm Lam, biết nơi trú ẩn nhà mình có hai loại chiến xa ưu tú nhất.
Chiến xa phù du và chiến xa tê giác.
Nói một cách tương đối, chiến xa tê giác so với chiến xa phù du thấp hơn một bậc, nhưng nó lớn hơn, giống như cỗ xe tăng kết hợp với xe chở quân, tính cả sức chiến đấu và số người được chở.
Theo lời đồn, không có hơn mười chiếc chiến xa tê giác ở trong quân đoàn phòng thủ.
" Nếu cháu có thể yêu cầu họ gửi một chiến xa tê giác, vậy thì an toàn."
......
Ngày hôm sau.
Lam Thanh Nhã triệu tập một số nhân viên của cục tình báo cộng với hai nhân viên bên bộ thị chính phụ trách việc tổ chức và duy trì trật tự. Lần lượt, đưa hai, ba mười người sống sót đi ra khỏi quán bar.
Những người sống sót đã lấy lại sức lực, bước đi không còn loạng choạng nữa, nhóm người này đi trên con đường chính có sức chứa hai chiếc ô tô chạy song song phải mất hơn mười phút.
Đó là con đường duy nhất ở trong khu ổ chuột.
Một chiếc xe buýt gỉ sét dừng lại ở bên đường và Hải Hổng Huy từ trên xe nhảy xuống.
" Đừng tưởng chiếc xe này bị hư hỏng. Mấy ngày này tìm được một chiếc xe lớn không có thu hút sự chú ý cũng không có dễ dàng gì, ít nhất có thể đưa các ngươi đi đến cửa Bắc không có vấn đề gì."
Ông nói xong, tay vỗ nhẹ vào vỏ xe, những mảnh vụn sắt rơi xuống khiến cho chiếc xe buýt lắc lư, giống như có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào.
Hải Hồng Huy: “...”
......