Bố cục ở Nam Thanh tương tự như hầu hết các nơi trú ẩn lớn.
Có những khu vực quan trọng, có khu vực thương mại và sự phát triển công hội lính đánh thuê, dần dần hình thành một chuỗi công nghiệp được gọi là " Con phố lính đánh thuê".
Khu vực cốt lõi nằm ở khu nội thành và phần lớn các quan chức cấp cao, thủ lĩnh của các thế lực lớn và người thân của bọn họ. Người thức tỉnh bình thường không có cách nào không cách nào mua được bất động sản ở trong khu vực hạch tâm hay là trong khu thương mại hay là trong con phố lính đánh thuê.
Tuy nhiên, những nơi trú ẩn lớn ở Nam Thành cũng có những khu vực thường bị bỏ qua, nhưng quy mô cũng không kém.
Khu ổ chuột.
Chính thức được gọi là khu cứu trợ.
Các khu ổ chuột chiếm khoảng 1/5 diện tích của nơi trú ẩn, nhưng có hơn 80% người sống sót ở đó.
Từng tòa nha san sát nhau, hầu như không có ánh sáng mặt trời, đường xá cũng chật chội như những căn phòng, mùi hôi khó ngửi ở khắp nơi, thỉnh thoảng bạn có thể thấy một vài người với bộ quần áo rách rưới nằm la liệt ở trong các ngõ ngạch và thỉnh thoảng lại truyền ra tin tức tử vong có người treo cổ hay nhảy lầu.
Đấy chính là khu ổ chuột.
Những người tức tỉnh hiếm khi đề cập đến khu vực mà họ ít đi vào.
Bộ tình báo có căn cứ tại khu ổ chuột.
Lam Thanh Nhã thay bộ quần áo xộc xệch và tồi tàn, trang điểm lại đi theo chú Hải tiến vào khu ổ chuột, đi tới một cứ điểm ở trong một tòa nhà ống, mọi thứ nhìn thấy ở trên đường khiến cho nàng không khỏi nhíu mày.
Hải Hồng Huy cười cười, " Tình hình bây giờ mà cháu thấy bây giờ đã được cải thiện rất nhiều so với hai tháng trước khi mà chú lần đầu tiên đến nơi này. Có đồ ăn chúng ta bán cho những nơi trú ẩn này, những người sống sót ở trong khu ổ chuột, mỗi ngày hai bữa có thể ăn nhiều một chút.
Tất nhiên, lương thực cứu trợ không có khả năng ăn no, cho dù là công việc, đãi ngộ của Nam Thành còn xa lắm mới có thể so sánh với nơi trú ẩn của chúng ta."
Lam Thanh Nhã lắc đầu thở dài, " Cháu biết, chỉ là..."
Bản thân là một nhân viên tình báo, cô đã có thể kiềm chế được lòng thương người của mình, nhưng cô càng quyết tâm đem người sống sót ở Nam Thành mang đi.
......
Dưới sự điều hành của nhân viên tình báo, một số tin tức đang lặng lẽ không một tiếng động, truyền vào tai một bộ phận người sống sót ở trong khu ổ chuột.
Khi Thang Văn Lượng bước ra khỏi thị trường lao động, mắt anh ta đã đờ đẫn, hai chân bước đi yếu ớt và loạng choạng, theo bản năng, anh ta đã đi về phía ngôi nhà mà anh ta được phân phối.
Tựa như một cái xác chết biết đi.
Khu B, tòa nhà 13, tầng 5, phòng 517.
Hơn hai mươi người sống sót sống trong một căn phòng nhỏ chưa đầy 30 mét vuông.
Đặc biệt là độ cao của tòa nhà năm tầng, mỗi lần leo lên đều phải tiêu hao gần hết sức lực của anh ta.
Thang Văn Lượng không nhớ mình đã bao lâu rồi chưa được ăn no.
Thời gian ban đầu, khi tường thành nơi trú ẩn của Nam Thành được xây dựng, anh còn có thể kiếm được công việc trong thị trường lao động để chuyển gạch và bao cát. Lúc đó, tiền công và lương thực cứu trợ mà anh nhận được gần như có thể lấp đầy cái bụng, có thể miễn cưỡng sống một cuộc sống no bụng.
Nhưng bây giờ, bức tường thành ở Nam Thành đã được xây dựng xong, công việc ở nơi trú ẩn bắt đầu ít đi, thị trường lao động mở cửa từ sáng sớm và công việc treo ở trên đó thì ngày càng ít đi.
Gần một tháng nay, anh đã không cướp được công việc nào.
Ăn không đủ no, mỗi ngày phải ngồi chờ trực ở thị trường lao động rất sớm, hơn nữa phải lên xuống tòa nhà năm tầng, Thang Văn Lượng ngày càng yếu đi, các loại công việc ở thị trường lao động có thể đáp ứng ngày càng ít đi.
Những người sống sót trong cùng một căn phòng đều thuyết phục anh đừng có lãng phí sức lực của mình nữa.
Hầu hết những người nghèo, đều sống trong cảnh lấm lem bùn đất, mỗi ngày đúng thời điểm đi xuống lầu , xếp thành hàng dài để nhận thức ăn cứu trợ, rồi đi về trong phòng một cách máy móc, tựa vào tường....
Cuộc sống hàng ngày đều lặp đi lặp lại như vậy.
Thang Văn Lượng cũng không có cam lòng.
Anh vốn là người ăn đủ no, nhiều nhất cũng cất dành hai ba cân lương thực giấu ở trong túi.
Thế mà bây giờ....
Thang Văn Lượng ở trong mắt khôi phục lại một tia thanh minh, lại cảm nhận được bên trong cơ thể trống rỗng, sức lực hầu như không còn, dần dần rơi vào tuyệt vọng.
Có thể họ nói đúng, đã không còn hi vọng gì nữa.
Anh ngẩng đầu, đếm số tòa nhà và tìm kiếm tòa nhà mà anh đang ở.
Bỗng nhiên, hai mắt vô thức nhìn qua một cái, lại phát hiện, ở trên cột điện bên cạnh dán một tờ quảng cáo nhỏ.
Vụ này mới.
Thang Văn Lượng nhớ rất rõ, buổi sáng anh đi ra ngoài, làm gì có mẫu quảng cáo nhỏ nào được dán ở trên cây cột điện đầy mùi nước tiểu này. Trí nhớ của anh rất tốt, ở trong khu ổ chuột cũng không thể nhìn thấy bất kì quảng cáo nào.
Không biết tại sao, rõ ràng sức lực không còn bao nhiêu, Thang Văn Lượng vẫn như cũ kéo cái thân thể nặng nề đi tới cây cột điện bên cạnh, nhìn vào tờ quảng cáo kia.
Đó là một quảng cáo tuyển dụng.
Điều kì lạ là không có bất kì nội dung về công việc, chỉ là đề cập đến một địa điểm , người sống sót có thể tham gia tuyển dụng, dù có được chọn hay không đều có thể nhận được một khoản tiền ăn.
"Còn có trả công như thế nữa sao."
Anh cũng không tin, nhưng một cân lương thực, mấy cái chữ chói mắt này, lại in sâu ở trong tâm trí anh, không cách nào xua đi được.
Anh tự cười nhạo bản thân: ' Thang Văn Lượng ơi là Thang Văn Lượng, sao ngươi còn chưa nhận rõ thực tại, trên trời cũng không thể nào rớt miếng bánh ngon như thế, cho dù có cũng không thể nào rớt ở trong khu ổ chuột.'
Muốn bước đi, nhưng chân anh giống như đã cắm rễ sâu ở trên mặt đất.
Hai giọng nói cứ vờn quanh ở trong tâm trí anh, không ngừng vang lên.
" Giả, tất cả đều là giả!"
" Một cân lương thực."
" Ngay cả nội dung công việc cũng không có viết, diễn kịch cũng không làm thật một chút, nhất định là giả!"
" Một cân lương thực."
" Nghe nói khu ổ chuột này có quỷ ăn thịt người, dụ dỗ người sống sót đi tới cửa. Đây chắc chắn là cái bẫy do những tên ăn thịt người bày ra....."
"Một cân lương thực."
......
Giống như âm thanh của quỷ dữ mời gọi, hai giọng nói cứ đấu đá lẫn nhau ở trong lòng anh.
Một lúc sau, Thang Văn Lượng liền thở phì phò, trên mặt cuối cùng lộ ra vẻ tàn nhẫn, " Đi! Một là ăn một bữa no say hay là dâng mình tới cửa cho tụi ăn thịt người, cái này ta cũng bó tay rồi!"
Nhìn chăm chú vào mẫu quảng cáo nhỏ trong giây lát, anh ta loạng choạng bước đi về phía địa chỉ kia.
Phía sau, những người sống sót trong bộ quần áo rách rưới, nhìn thấy hành động kì quái của Thang Văn Lượng, đi tới bên cạnh cột điện, nhìn qua nhìn lại vài phút, nhưng vẫn không thể nhìn ra sự khác biệt giữa cây cột điện này.
Chỉ có thể lẩm bẩm một câu ' bệnh thần kinh', rồi lắc đầu bỏ đi.
......
Địa chỉ nằm ở trong khu ổ chuột.
Khoảng cách không xa, chỉ có mấy trăm mét, nhưng Thang Văn Lượng đã đi bộ gần hai mươi phút.
Đứng trước một con hẻm nhỏ chật hẹp, chỉ có thể cho phép hai người sống sót qua lại, anh do dự một lúc rồi lách người đi vào.
Con hẻm dường như dài vô cùng, Thang Văn Lượng đi vài phút vẫn chưa tới đích.
Hai bên là những tòa nhà cao chót vót, có không ít tia nắng chiếu vào, không có đèn đường, có vẻ âm u và sâu thẳm.
Giống như một con thú đáng sợ.
Thang Văn Lượng gần như mất đi tri giác, trong đầu dường như có tiếng nó, có cỗ ý chí thúc đẩy bản năng của cơ thể tiến về phía trước, đi tới phương hướng không thể nhìn thấy điểm cuối cùng
......
Phần mái của tòa nhà ống.
Hải Hồng Huy có chút kinh ngạc, " Đơn giản như thế liền có một nhân tài có thiên phú cao? Quảng cáo nhỏ dường như không có gì đặc biệt phải không?"
Lam Thanh Nhã nghe vậy, có chút cười nói, " Chúng ta là người thức tỉnh, hơn nữa là người thức tỉnh có lực lượng tinh thần mạnh mẽ, mới có thể dễ dàng nhìn thấy tờ quảng cáo nhỏ kia. Nhưng người sống sót ở nơi này, chỉ là những người bình thường, có thể vượt qua bài kiểm tra chọn lựa đầu tiên mới đến được đây. Lực lượng tinh thần được trời ban cho, đối với việc cảm nhận rune phù hợp, liền đã không yếu."