Nhóm lính đánh thuê Bàn Tay Bạc, trong thời gian gần đây đã trở nên nổi tiếng ở trong khu vực Trường Tam Giác.
Số lượng thành viên khoảng 1000 người và có nơi trú ẩn của riêng mình. Nhưng thực lực của các thành viên Bàn Tay Bạc và thủ lỉnh của họ gọi là Lôi Đình Kiếm Thánh, làm cho không ít người kiêng kị.
Cũng có một số thế lực lớn đang chú ý tới cỗ lực lượng này.
" Đỗ Đoàn, người của liên minh Bát Giác lại tới nữa rồi. Họ hứa hẹn với chúng ta, chỉ cần chúng ta gia nhập liên minh, họ có thể lập tức cung cấp 30 vũ khí rune cho chúng ta."
Trụ sở của quân đoàn, hội trường phòng họp.
Tùy tùng tư chất cấp B, phó đoàn trưởng Bàn Tay Bạc, Đỗ Bang Uy đang nghe lời người vừa nói, không khỏi quay đầu lại " Ngươi cảm thấy chúng ta nên gia nhập liên minh Bát Giác?"
Thành viên trẻ tuổi mặc trang phục da động vật, bên hông còn đeo thanh kiếm dài có chút thô được mài giũa từ Thiên Thanh Thạch.
Anh lắc đầu. " Phong cách của liên minh Bát Giác ta cũng biết một hai. Chỉ là người tới có ý đồ không tốt, một khi thấy quân đoàn chúng ta chậm chạp không đồng ý. Chỉ sợ sẽ khơi dậy sự thù địch của liên minh Bát Giác, 30 kiện vũ khí rune cũng không phải là con số nhỏ, một số anh em ở phía dưới có thể sẽ bất mãn."
" Người nào muốn đi tôi cũng không có ngăn cản, chỉ cần đừng có hối hận là được."
Đỗ Bang Uy xoay người lại mỉm cười, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, " 30 mươi kiện vũ khí rune chỉ bình thường mà thôi, chúng ta rất nhanh có thể sẽ có càng nhiều."
Các thành viên trẻ tuổi của Bàn Tay Bạc, không rõ ràng cho lắm.
Lúc này, Đỗ Bang Uy kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, anh quay đầu nhìn về phía các thành viên trẻ ở bên cạnh, " Gọi đoàn người Kỵ Sĩ đến đây đi cùng tôi một chuyến."
......
Vùng hoang dã.
Gió thổi qua làm cho cỏ dại rậm rạp đung đưa qua lại, cát đá bay toán loạn.
Đỗ Bang Uy mang theo một cây giáo màu đen và đang ngồi trên lưng một con quái vật màu đen lớn hơn chiếc xe máy hai lần.
Con thú màu đen đang lao nhanh trên cánh đồng hoang.
Bộ dáng giống như con chó, miệng hơi mở ra với hàm răng sắc bén, cơ thể được bao phủ bộ lông đen rậm rạp, chiếc đuôi màu đen vừa dài vừa đung đưa qua lại. Miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm gừ.
Phía sau Đỗ Bang Uy là 20 người thức tỉnh, giống như thành viên trẻ tuổi vừa rồi, bọn họ đều mặc quần áo làm từ lông của con ma thú đang ngồi trên lưng một con thú biến dị giống chó màu đen, chỉ là vóc dáng hơi nhỏ một chút.
" Đỗ Đoàn, ngài nói bên phía trụ sở phái người tới? Còn mang đến cho chúng ta rất nhiều trang bị rune?"
Một người trong đó hỏi, tiếng gió gào thét khiến giọng nói của anh ấy có chút mơ hồ, lại không thể giấu được sự hưng phấn của mình.
Cũng có một số người còn chưa có tin được.
Hai mươi mấy người bọn họ, với tư cách là thành viên kỵ sĩ Bàn Tay Bạc, đã tiếp cận đến những thông tin quan trọng của nhóm lính đánh thuê.
Đã có ít lời bàn tán về trụ sở, nhưng người ta vẫn luôn cho rằng đó chỉ là tin đồn.
Không ngờ, thật sự tồn tại một trụ sở chính, hơn nữa thực lực còn rất mạnh.
Bọn họ ở phía sau có chỗ dựa!
.....
Một đội hai mươi người cưỡi chó biến dị trên đường chạy như bay.
Đỗ Bàng Uy kéo dây cương để cho con chó biến dị chạy chậm lại, " Đại khái chắc có lẽ ở gần đây, mọi người nhớ quan sát bốn phía nhiều hơn, có thể bọn họ còn chưa có đến."
Các thành viên đoàn kỵ sĩ nhìn ngó xung quanh, cỏ dại, những bức tường đã bị phá vỡ và vẫn chưa nhìn thấy các dấu vết hoạt động nào của người sống sót.
" Đỗ Đoàn, người của trụ sở chính vì sao không trực tiếp đi đến nơi đóng quân, nơi này tựa hồ cách biên giới hơi gần."
Trong lúc nói chuyện, đã có không ít ma thú hướng bọn họ lao tới.
Các thành viên đoàn kỵ sĩ cười chó đen lớn tránh né và nhanh chóng chém giết ma thú đang lao tới.
" Chỉ là không muốn quá lộ liễu mà thôi." Đỗ Bang Uy thản nhiên nói, " Vì sao phải lựa chọn nơi này? Một là ít người qua lại, thứ hai là gần khoảng cách với biên giới..... Đúng thế, người của trụ sở chính đều đến từ biên giới."
“Từ biên giới tới??!”
Tiếng kinh hô lần lượt phát ra.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của những thanh niên này, Đỗ Bang Uy hiểu rõ họ đang suy nghĩ cái gì.
Khu vực nguy hiểm sáu sao, quả thật chính là nơi chỉ có đi vào không có đi ra. Lúc trước năm người bọn họ thừa sống thiếu chết mới đi qua được khu vực đó. Nửa đường nhịn không được bóp nát cuốn trục quay về thành phố.
Con đường an toàn nhất để đi ra bên ngoài chính là đi thuyền, thông qua vị trí cửa biển, lại dọc theo đường bờ biển, những tuyến đường này cũng có chút nguy hiểm nhưng so với khu vực tử thần sáu sao.
Lại an toàn hơn rất nhiều.
Anh không hề nói chi tiết, dù sao anh cũng không rõ ràng lắm, chỉ thản nhiên nói, " Nghe nói là bay tới, đi trên một phương tiện giao thông nào đó tên là Thuyền Bay. Đương nhiên, tôi vẫn chưa nhìn thấy qua cho nên mới bảo các ngươi chú ý nhiều hơn."
Các thành viên đoàn kỵ sĩ không bị bất ngờ, nhanh chóng mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phương tám hướng.
Mặt trời càng lúc lên cao, ánh nắng chiếu xuống mặt đất, khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng vào nó.
Bỗng nhiên, một người trong số họ hét lên, " Chà, kia là cái gì vậy!"
Mọi người nghe tiếng hét mới nhìn lại.
Phía trên bầu trời, mây trắng mênh mông bát ngát.
Lúc này, dường như lớp ngụy trang bị tẩy sạch. Một chiếc Thuyền Bay dài hơn 50 mét có khắc chữ rune. Hai bên cánh có hai họng pháo khổng lồ. Chiếc Thuyền Bay đang bay lơ lửng ở trên bầu trời....
Đang từng tấc từng tấc xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nhịn không được phải dụi mắt, nhìn càng thấy chân thật hơn.
......
Một mực ngẩng đầu có chút mỏi cổ.
Hai mươi mấy thành viên của đoàn kỵ sĩ, hai mắt đều nhìn chăm chú, luyến tiếc không nỡ rời mắt.
Đỗ Bang Uy đáy lòng thầm chửi thề, ai nấy cũng đều bị chấn động quên mất phải đề phòng xung quanh. Anh lại ngẩng đầu lần nữa hướng về phía ánh nắng mặt trời chói mắt, nhìn chiếc Thuyền Bay đang bay lượn trên bầu trời kia.
Thuyên Bay thật sự không thể nào tin được.
Anh đã nhận được tin tức từ Lãnh Chúa và khi lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh vẫn còn bị rung động không thôi.
......
Thuyền Bay Viễn Hàng Hào nhanh chóng giảm tốc độ và từ từ hạ cánh xuống mặt đất.
Với một cái chấn động nhẹ, chiếc Thuyền Bay đã hạ cánh thành công.
Lớp phòng thủ rune ở bên trong đã được giải trừ, cây cầu còn chưa được thả xuống, Tạ Y đã từ mũi thuyền trực tiếp nhảy xuống.
Một cái hố sâu hiện ra trên mặt đất.
Anh ta vỗ bụi bặm ở trên người, đi về phía trước như chưa có gì xảy ra, " Anh Đỗ, lâu quá rồi mới gặp lại anh."
Cả hai người ôm nhau thân thiết.
Phía sau, trên Thuyền Bay, các nhân viên lần lượt bay ra ngoài và đáp xuống mặt đất, làm cho các thành viên cốt cán của Bàn Tay Bạc ở đây, lại lần nữa mở to hai mắt.
Mà những con thú cưỡi của kỵ sĩ đoàn, cũng làm cho lực lượng không quân kinh ngạc.
" Loài chó biến dị này, có thực lực thức tỉnh cấp ba. Con tôi đang cưỡi có thực lực cấp bốn, chỉ tiếc chúng nó quá yếu và số lượng của chúng nó quá ít."
Đỗ Bang Uy dừng một chút rồi nói, " Loài chó biến dị này, đặc biệt là nuôi ở trong nhà hay là trước khi tận thế xảy ra đã được thuần hóa. Sau khi xảy ra biến dị tương đối thuần hóa dễ dàng, nhưng những con thú biến dị khác lại quá khó thuần hóa bọn chúng. Đoàn kỵ sĩ của chúng ta vẫn chưa có cách nào hình thành quy mô lớn và các kỹ năng chiến đấu tổng hợp của đoàn trưởng Gretel vẫn không có tác dụng phát huy ra hiệu quả chân chính."
Giọng nói mang theo có chút tiếc nuối.
Dưới tình hình không có thú cưỡi, chỉ có thể làm cho mười người phối hợp hay hai mươi người phối hợp với nhau. Nhưng nếu có thú cưỡi, cả đoàn nghìn người theo một tốc độ thống nhất tiến hành tấn công, ngay cả giai đoạn thức tỉnh đại viên mãn, đều phải rút lui.
Đương nhiên, Bàn Tay Bạc có hơn nghìn thành viên, thành viên thực sự tin cậy chỉ có 200 người, mà thành viên có thú cưỡi còn chưa tới 30 người.
" Thú biến dị thực sự khó thuần hóa bọn chúng. " Tạ Y cũng đồng cảm, " Hiện tại bên trong Lãnh Địa, chỉ có con thú biến dị Mã Lộc mới được thuần hóa, những con thú khác đang bị giam giữ trong một hai tháng, còn chưa cách nào xóa đi bản năng thú tính của tụi nó."