Trường Tam Giác là khu vực hỗn loạn, giống như thế lực Bàn Tay Bạc vừa mới trỗi dậy. Nếu không có dựa vào bất kì thế lực nào, rất khó mà tồn tại được.
Những thế lực nào yếu hơn sẽ bị tiêu diệt hay là không chịu nổi áp lực, qui thuận một bên thế lực lớn nào đó.
Đỗ Bang Uy cảm thán, " Có nhóm vũ khí trang bị này, không chỉ có thể nâng cao sức chiến đấu của đoàn lính đánh thuê tăng lên một hay hai cấp bậc. Còn có thể nhân cơ hội này thu hút thêm nhiều người thức tỉnh gia nhập với chúng ta."
Tạ Y nhìn vũ khí trong tay các thành viên của đoàn kỵ sĩ chó đen, phần lớn là khoáng vật Siêu Phàm chế tạo thành, độ cứng coi như tạm được, nhưng độ sắc bén thì thua xa.
" Vũ khí rune ở khu vực Trường Tam Giác rất khan hiếm? Chẳng lẽ công nghệ rune ở nơi này rất lạc hậu?"
" Cũng không phải." Đỗ Bang Uy lắc đầu, " Chỉ là những trang bị rune ở đây đều bị các thế lực lớn nắm giữ, chỉ có chợ đen, lâu lâu mới có thể xuất hiện một hai món."
Hàng chục chiếc xe tải chạy theo phía sau, bên trong chứa hầu hết hàng hóa được vận chuyển.
Đoàn của Mã Lợi Quốc và lực lượng không quân ở lại trên Thuyền Bay, mở rune ra và Viễn Hàng Hào biến mất bóng dáng.
Sau khi nói chuyện ngắn ngủi, Tạ Y đã có sự hiểu biết sâu sắc hơn về khu vực Trường Tam Giác.
Anh nhíu mày, " Liên minh Bát Giác, chỉ là một liên minh do tám nơi trú ẩn nhỏ hợp thành. Nghe theo lời anh nói, giống như bọn họ đều có không ít trang bị rune?"
" Liên minh Bát Giác không thể sản xuất ra trang bị rune, nhưng liên minh này thực tế chính là con tốt của nơi trú ẩn cỡ lớn của thành phố Long Giang. Ở khu vực Trường Tam Giác có không ít thế lực có quan hệ với một vài nơi trú ẩn lớn. Nếu không phải có sự đồng tình của bọn họ, giữa nơi trú ẩn nhỏ và vừa làm sao có thể bộc phát nhiều trận chiến hỗn loạn như thế."
Đỗ Bang Uy cười ha ha, " Nhưng bây giờ, với lô vật tư mà các anh đưa tới, đào góc tường.... À nhầm, chiêu binh mãi mã, không còn khó khăn gì nữa.
Khi cả đoàn đi đến nơi đóng quan, các thành viên của kỵ sĩ chó đen dẫn đầu lấy trang bị rune thuộc về mình.
Sắc bén vô cùng, kèm theo hiệu ứng kĩ năng đặc biệt.... Những trang bị rune cấp C này gần như làm mù mắt họ.
Vài tên tùy tùng, ngoại trừ Đỗ Bang Uy ra, còn có một số người khác lưu lại phòng thủ nơi đóng quân.
Hai người còn lại thì âm thầm ẩn núp tiến vào nơi trú ẩn cỡ lớn.
" Còn Gretel thì sao?" Tạ Y hỏi.
" Hắn hả." Đỗ Bang Uy nhìn lên trần nhà, " Anh ấy đã tới giai đoạn đại viên mãn, đã đụng phải bình cảnh nặng nề kia và chuẩn bị đột phá."
Tạ Y khẽ mở to miệng.
Cùng la người tùy tùng, có người đã đột phá Siêu Phàm, có người thì đang hướng Siêu Phàm để đột phá, thế ma anh mới chỉ có thực lực ấp 11.
Cho dù đều là tùy tùng, nhưng thực lực quyết định địa vị của mình. Anh là người được Lãnh Chúa sớm triệu hồi tới, nhưng hiện tai anh đã bị bỏ xa, trong lòng Tạ Y bỗng thấy có chút khẩn trương.
......
Lãnh Địa, Đường Vũ mở mắt ra, két thúc buổi tu luyện hôm nay.
Từ trong tin tức của khế ước, anh thấy được tin nhắn của đám người Tạ Y và Đỗ Bang Uy, hàng hóa vật tư đã được vận chuyển thành công.
Với hoàn cảnh của Trường Tam Giác, hoàn cảnh không thích hợp cho việc buôn bán trực tiếp nhưng Bàn Tay Bạc có thể nhân cơ hội này nhanh chóng mở rộng, tương tự có thể mang đến số lượng khoáng vật và Nguyên Tinh. Nghe nói đám người Tạ Y đã xác định được một quặng mỏ Nguyên Tinh, chuẩn bị thực hiện biện pháp nhanh nhất để làm giàu.
" Mình cũng không muốn cướp bóc, đáng tiếc, nó ở ngay trước mắt, anh không thể làm được."
Đường Vũ nghĩ đến những nơi trú ẩn rộng lớn ở xung quanh, ai nấy đều giàu có, một hai triệu Nguyên Tinh nhất định sẽ lấy được.
Tuy nhiên, dù sao cũng là thanh niên đã từng lớn lên dưới lá cờ đỏ, trong lòng còn có điểm mấu chốt, ngoại trừ kẻ thù đã xác định ra, anh cũng không muốn vô duyên vô cớ tấn công người khác.
Huống chi ở chung với những nơi trú ẩn xung quanh cũng không có tệ lắm.
" Quên đi, coi như là để phát triển bền vững. Dù sao, trang bị rune đều do Thâm Lam sản xuất, đã nắm giữ hơn phân nửa thị trường trang bị rune ở Thiên Nam. Mục tiêu của lãnh địa bây giờ là chiếm lĩnh thị trường của cả nước, hơn nữa còn đem tiêu chuẩn xếp hạng trang bị do mình đặt ra để xuất đi cho toàn thế giới."
Anh nhớ mang máng có một câu nói như vậy.
Các công ty hạng nhất định ra các tiêu chuẩn, các công ty hạng hai làm thương hiệu và các công ty hạng ba làm ra sản phẩm.
Ngoài việc xây dựng các tiêu chuẩn xếp hạng trang bị rune, Đường Vũ còn dự định xây dựng tiêu chuẩn về thuốc men, tiêu chuẩn nghề nghiệp và tiêu chuẩn đặt tên cho ma thú....
Trong nhất thời suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, con đường phải từng bước một đi.
Bầu trời bên ngoài bắt đầu hừng sáng.
Thay một bộ quần áo bình thường, Đường Vũ đẩy cửa phòng tu luyện đi vào.
Đã mấy ngày rồi không được nếm mùi vị của gạo Tinh Ngọc, tựa hồ ngay cả bụng của anh cũng phát ra tiếng cồn cào lên tiếng biểu tình. Mỗi buổi sáng khi gặp Nancy, anh luôn nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cô hỏi, " Khi nào mới có thể ăn được bữa cơm như lần trước."
Lời nói này.
Người không biết cứ tưởng rằng Nancy sống một cuộc sống khổ cực, ngay cả cơm trắng cũng không thể ăn nổi.
" Nhưng mà sự thật cũng y như thế, ngay cả cơm cũng không có mà ăn chẳng có bao nhiêu khác biệt."
Sau khi ăn bữa sáng đơn giản, anh lại chạy đến khu vực trồng lúa Tinh Ngọc, kiểm tra tình hình sinh trưởng của giống lúa này.
Phải mất một tháng để những nhóm lúa đầu tiên mới có thể trưởng thành, cũng xem như không chậm. Nhưng Đường Vũ không thể chờ đợi được nữa.
Trong khoảng thời gian này, anh đã thiết lập bố cục chiến lược để chiếm lĩnh thị trường trang bị của cả nước.
Các khu vực có trật tự tốt, có thể dựa theo mô hình của Cảnh Thành để thực hiện. Sau khi thể hiện ra sức mạnh và hợp tác với các thế lực địa phương để giảm bớt sự ngăn cản và rắc rối không có cần thiết.
Ở những khu vực hơi hỗn loạn, chẳng hạn như khu vực Trường Tam Giác, có thể xem xét phát triển và xây dựng thế lực chính hay là giúp đỡ một phương thế lực nào đó, dùng cái này để trao đổi vật tư tương ứng. Nhân lực ở trong Lãnh Địa có hạn, không thể nào đảm đương mọi khu vực.
Khu vực bị ma thú uy hiếp cực lớn, có thể điều chỉnh giá bán trang bị thích hợp, dù sao anh ta cũng là người quan tâm đến nhân loại.
Thành lập khu vực tiểu lãnh địa sẽ trở thành khu vực quan trọng. Nơi đó sẽ trở thành mô hình tương tự như Thâm Lam, thành lập các cửa hàng bán trang bị trực tiếp, lấy hội viên hay các phương thức khác để phân loại bán trang bị. Thành lập võ quán, đồng thời kiếm được Nguyên Tinh, chọn lọc lấy hạt giống tốt để bồi dưỡng.
" Tuy là, trước kia không ngờ có tới phương tiện vận chuyển như Thuyền Bay, vốn tích trữ rất nhiều trang bị rune và bây giờ hầu như trống không. Với tốc độ sản xuất trang bị rune, thì không biết cần đến ngày tháng năm nào mới có thể đem trang bị rune bán hết cho cả nước?"
Anh nhíu mày.
Quy mô dây chuyền sản xuất đã được mở rộng, về vấn đề nhân lực, đặc biệt là công nhân ở xưởng trang bị rune vô cùng khan hiếm.
Với dân số của lãnh địa hiện tại, cũng rất khó chọn lựa ra nhân tài có đủ thiên phú về rune. Dù sao, những người sống sót mới tới, đã tiếp nhận kiểm tra thiên phú về rune và rất ít nhân tài bị bỏ sot1.
" Chờ xe lửa Nguyên Lực được cải biến xong xuôi, coi như những người sống sót từ các nơi trú ẩn lớn khác bị lừa gạt nhiều ít đến nơi này? Lại từ bên trong đó chọn lọc ra nhân tài càng ít hơn.... Không bằng, trước tiên ở các nơi trú ẩn lớn bí mật chọn lọc, rồi lại đem những nhân tài lừa gạt đến Thâm Lam? Dù sao, nhân tài về phương diện rune và nhân tài theo ý nghĩa bình thường, những nơi trú ẩn khác cũng sẽ không có bảo vệ nghiêm ngặt."
Đường Vũ cảm thấy kế hoạch này khả thi.
Dù sao rất nhiều người sống sót có thiên phú về rune, còn sống cuộc đời bi thảm, ăn không đủ no. Sau khi cứu vớt cuộc sống của bọn họ và hướng dẫn họ tiến về phía trước.
Sau khi suy nghĩ về nó, phương hướng phát triển đại khái đã được hình thành trong đầu anh.
Mà bước đầu tiên quan trọng chính là cải tiến đoàn tàu Nguyên Lực.