Trạm trung chuyển.
Đây không chỉ là một trạm trung chuyển tiến sâu vào vùng hoang dã mà còn là nơi tuyến đầu của chiến tranh... Cảnh Thành có tổng cộng chín trạm trung chuyển, hầu hết đều đã bị phá hủy và xây dựng lại.
Trạm trung chuyển tồn tại để phục vụ cho chiến tranh, đem các xúc tu của Cảnh Thành trải rộng ra ngoài, bao quanh Cảnh Thành và thành lập một số thành phố vệ tinh nhỏ có thể so sánh với những nơi trú ẩn cỡ vừa.
Các thành phố vệ tinh cũng bị hư hại, khi con đại bàng vàng tấn công, nó gần như đã xem chút phá hủy một thành phố vệ tinh trong đó. Nhưng bởi vì các tầng phòng thủ chồng lên nhau này, Cảnh Thành từ lúc thành lập cho tới này cũng chưa có bị phá tan hàng phòng thủ.
Đương nhiên, trạm trung chuyển không có nhà hàng hay khách sạn, chỉ là một pháo đài chiến tranh được xây dựng bằng bê tông cốt thép.
Những người thức tỉnh độc lập chỉ có thể nghỉ ngơi trong chốc lát ở trạm trung chuyển. Nhóm lính đánh thuê cấp cao và các thế lực lớn khác đều có nhân viên chuyên dụng đóng quân ở trạm trung chuyển, để các thành viên trong binh đoàn có thể hưởng thụ nhiều đãi ngộ hơn.
Mà tám thế lực, đại diện cho hơn hai phần ba quyền lực chính thức ở Cảnh Thành. Vốn là chủ nhân của trạm trung chuyển. Họ tiến vào tòa nhà lớn duy nhất trong trạm trung chuyển, một pháo đài năm tầng, kiêm luôn bộ chỉ huy, tìm căn phòng nào đó để họp bàn, vừa thảo luận vừa chờ đợi.
Pháo đài dưới mặt đất, đây là khu vực có mức độ an ninh cao thứ hai trong trạm trung chuyển.
Chiếc máy bay giấy với cách gấp tầm thường đã bay thẳng qua cửa sổ tầng ba và đáp xuống máy tinh để bàn trước mặt bọn họ.
Suy nghĩ rất sợ hãi!
Ngay cả khi Thâm Lam là một đối tác kinh doanh.
Một người thức tỉnh thủ hạ của Đao Phong vội vàng chạy xuống lầu, nhanh chóng mở cửa phòng họp.
Người nọ lắc đầu, " Tôi đã hỏi qua, những chiến sĩ đóng quân ở bên ngoài, không thấy bất kì dấu hiệu gì bất thường. Tôi đã chỉ đạo họ chú ý và kiểm tra thêm, những vẫn không có phát hiện ra điều gì."
Trong phòng họp, một người có năng lực tinh thần cảm nhận xung quanh dò xét, mở to mắt ra và lắc đầu chán nản:
" Trong phạm vi cảm giác của tôi, không tồn tại bất cứ người nào ẩn nấp."
......
Cách pháo đài ở không xa, trong bóng tối của một tòa nhà nhỏ.
Cảm nhận được một cỗ lực lượng tinh thần quét qua, Lạc Lâm nhíu mày, " Loại trình độ tinh thần như thế cũng không đủ để nhìn thấu kĩ thuật Tiềm Ảnh Thuật mà ta đã thi triển."
Lại nhìn những người thức tỉnh tuần tra qua lại xung quanh, khi ánh mắt những người này liếc qua bóng người ở trong tòa nhà nhỏ, họ không có phát hiện bất kì cái gì, giống như nơi này chỉ là một góc bình thường của tòa nhà nhỏ, không có nơi nào che chắn để ẩn nấp, càng không thể nào xuất hiện người đáng nghi nào.
Đây cũng là Tiềm Ảnh Thuật hoàn toàn dung hợp vào trong bóng tối.
" Chiêu này của Hôi Nhận ngược lại dễ dàng sử dụng, nhưng mình chỉ là một người pha chế thôi mà!"
Lạc Lâm oán trách một câu, nhìn thấy khoảng trống của nhân viên tuần tra, từ trong bóng tối của tòa nhà nhỏ lao ra, bước đi nhẹ nhàng, trong nháy mắt đi tới phía sau gốc cây cổ thụ, dung nhập vào trong bóng tối cây cổ thụ.
Mấy lần lợi dụng bóng của các tòa nhà, cây cối và những vật có bóng khác, Lâm Lạc nhanh chóng đi ra khỏi khu vực pháo đài, vỗ vỗ ống quần dính đầy bụi bặm, xoay người lại và hòa nhập với những người thức tỉnh độc lập.
......
Lúc này, tám nhà thế lực Cảnh Thành tìm kiếm không có kết quả gì, càng thêm kiêng kị và cũng không có chờ đợi nữa.
Thâm Lam đã đưa tới tọa độ chi tiết của đoàn xe, cách trạm trung chuyển chỉ vài km.
Chỉ là người của tám thế lực cảm thấy có chút kì lạ.... Nếu đoàn xe Thâm Lam đã đi tới biên giới ở Cảnh Thành, vì sao không dứt khoát chạy vào trạm trung chuyển thứ hai, ít nhất còn có thể ở chỗ này làm chút tiếp tế.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của những người thức tỉnh độc lập, đoàn xe liên hợp của tám thế lực lớn ở Cảnh Thành từ từ lái ra khỏi cánh cổng sắt thép đang mở của trạm trung chuyển.
......
Gió lạnh thổi qua.
Một dòng xe sắt thép đang chạy xối xả ở trên con đường đổ nát và một số xe tăng đóng vai trò là người tiên phong mở đường, đâm vào các chướng ngại vất đang ngăn cản trên đường.
Ngoại trừ trạm trung chuyển, cho dù chỉ là cách đó vài km, khắp nơi đều có ma thú, đám người Đao Phong cầm binh khí trên tay, đem từng con ma thú chém xuống, bảo vệ đoàn xe đang chạy.
" Trang bị rune trị giá tám triệu, rốt cục có bao nhiêu?"
" Thâm Lam trước khi đạt được giao dịch với chúng ta, liền phái ra một đoàn xe giao dịch, còn mang theo những món hàng đắt tiền như thế, thật sự quyết đoán vô cùng."
" Hàng hóa trị giá 8 triệu, rốt cuộc là trước khi tổn thất hay la sau khi tổn thất? Tôi thừa nhận cao thủ ở Thâm Lam rất nhiều, nhưng một đoàn xe lớn như thế, rất khó có thể đưa tới Cảnh Thành mà không có chút tổn thất nào."
Trong lúc nói chuyện.
Đao Phong đối chiếu với tọa độ, tính toán với khoảng cách đại khái,
Anh ta mở miệng và giọng nói của anh ta truyền khắp cả đoàn xe, " Có lẽ nó ở gần đây, tất cả chia nhau tìm xem."
Cổ Nhạc có năng lực biến hình, trong nháy mắt, bộ chiến đấu ở phía sau mọc ra hai cánh trắng nhanh chóng, kèm theo đó một chiếc lông trắng rơi xuống.
Cánh chim rung lên và bay lên bầu trời.
Nhìn thoáng qua, anh phát hiện ngay lập tức, " Ở đằng kia!"
Đao Phong và những người khác chạy qua, theo phương hướng Cổ Nhạc chỉ ra.
Rất nhanh xa xa nhìn thấy.
Cách đó nghìn mét, những chiếc rương khổng lồ xếp thành núi nhỏ. Ở bên cạnh, có người thức tỉnh mặc quần áo chiến đấu Thâm Lam đang canh giữ.
Nhìn qua những người đó rất nhàm chán.
Một số người trêu chọc ma thú để trau dồi kĩ năng của mình.
Một số dựa vào các thùng hàng và hút thuốc lá.
Có một số.... Đám người Đao Phong ngẩng đầu nhìn lên, phía trên thùng hàng, vài người thức tỉnh đeo ba lô màu đen, giống như đang tỉ thí, duy trì trạng thái bay lên trời.
" Có nhiều người có khả năng bay như vậy sao?"
" Đoàn xe Thâm Lam ở đâu vậy? Không có lí do gì để ném hàng hóa ở đây và lái xe đi??"
Người áo đen ngơ ngác với đầy dấu chấm hỏi ở trên khuôn mặt.
......
Lần đầu tiên giao dịch với Cảnh Thành, thắng lợi trở về.
Hai triệu Nguyên Tinh trước đưa đến sổ sách, lấp đầy ngân khố rất nhiều của Đường Vũ đã gần hết. Thu nhập sau đó đều phụ thuộc vào việc bán trang bị rune. Nhân viên giám sát, sẽ do người của bộ tình báo ở Cảnh Thành đảm nhiệm.
" Có lẽ sau này nên thay đổi chiến lược của mình trong tương lai và bán trang bị rune cho tám thế lực ở Cảnh Thành với giá cố định. Người của Cảnh Thành muốn bán như thế nào và bán bao nhiêu Nguyên Tinh đó là do bọn họ làm chủ, có thể tiết kiệm được nhân viên giám sát."
Nhưng lần đầu tiên thì không.
Cảnh Thành chắc chắn sẽ không mua nó nếu đắt tiền, bán rẻ anh sẽ cảm thấy lỗ. Đường Vũ không biết được giá trị thị trường của trang bị rune ở Cảnh Thành. Hiện tại, giá bán trang bị rune tiêu thụ ở bên ngoài Lãnh Địa, cho dù có tăng gấp đôi thì lượng bán ra cũng không nhỏ.
Lấy doanh số bán hàng của nhóm trang bị rune đầu tiên ở Cảnh Thành làm tiêu chuẩn. Lần thứ hai, liền có thể cân nhắc lại được.
Thời gian vận chuyển đến khu vực Trường Tam Giác đã được ấn định khoảng năm ngày sau.
Trong khoảng thời gian này, Lãnh Địa gió yên biển lặng và điều duy nhất đáng chú ý tới là dãy núi Thục Cảnh bên ngoài Cảnh Thành.
Anh ta từ chối lời mời thăm dò của tám thế lực, chờ thực lực của Nancy bước vào giai đoạn chậm lại, anh ta sẽ để Nancy đi một chuyến đến dãy núi Thục Cảnh và đi theo phương hướng lần trước đoàn thám hiểm liên thủ lại tiến lên.
Nó dẫn đến một cung điện hoàn hảo.
Tuy nhiên, trên đường đi nhất định có rất nhiều nguy hiểm và Nancy có thể không đến đó thành công. Cũng may với thực lực Siêu Phàm phối hợp với cuốn trục về thành, cho dù có gặp phải Siêu Phàm cấp hai hay cấp ba cũng có thể trốn thoát.
Cuộc sống của Đường Vũ một lần nữa trở lại bình thường.
Bắt đầu tu luyện lúc 10 giờ tối mỗi ngày cho đến sáu giờ sáng ngày hôm sau thay thế thời gian ngủ.
Buổi sáng đọc sách về rune, tập trung vào kiến thức y học và tiến hành nghiên cứu dược phẩm tương ứng.