" Dãy núi Thục cảnh có thật sự ở trên Trái Đất sao?"
Đường Vũ tự hỏi ở trong thư viện lâu đài.
Người ta dùng ánh nắng mặt trời làm dấu hiệu để phân biệt bên trong và bên ngoài dãy núi Thục Cảnh, đâu mới là ảo ảnh của dãy núi.
Nhưng mà bên trong mặc dù không nhìn thấy được mặt trời và mặt trăng, nhưng cũng không phải đưa tay 5 ngón mà không thấy được, chỉ là có chút lờ mờ, giống như ánh mặt trời khó có thể chiếu sâu vào bên trong dãy núi, hiện ra ánh sáng cũng không được đầy đủ cho lắm.
Nhưng ngay cả khi bên ngoài mặt trời đã lặn đến buổi tối, dãy núi Thục cảnh ở bên trong vẫn mờ mịt.
Cảnh Thành tổ chức người chuẩn bị vào bên trong thăm dò, Đường Vũ biết rõ ràng, đoàn trưởng Tổ Long bên phía Lâm Đông, cũng phái người tới mời qua, nhưng anh đã từ chối.
" Đoàn thăm dò nhiều người như thế, chưa chắc cũng là chuyện tốt, bất quá, Cảnh Thành hẳn là cũng không có biện pháp, tiểu đội có thể dễ dàng tránh được nguy hiểm, nhưng ma thú và thú biến dị ở trong dãy núi Thục Cảnh quá mạnh. Người quá ít, khi họ gặp nguy hiểm căn bản không có bao nhiêu sự phản kháng."
" Với nôi tình của Cảnh Thành, có lẽ cũng làm ra chuẩn bị rất nhiều, nói không chừng có thể thu hoạch được một ít..."
Đường Vũ suy nghĩ.
Đối với anh mà nói, bảo vật tự nhiên không hấp dẫn cho lắm, những trái cây có thể khiến cho người ta thức tỉnh năng lực đặc biệt hay một số vật phẩm có sức mạnh kỳ dị cũng chỉ có như thế.... Làm sao hấp dẫn hơn tương tự như Liên Minh Pháp Sư có được một thư viện sách khổng lồ.
So với việc khám phá dãy núi Thục Cảnh, có nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm bây giờ.
Anh cúi đầu nhìn xuống quyển sách có khắc những hoa văn bí ẩn ở trên tay, tâm trí hoàn toàn đắm chìm ở trong đó.
Đọc sách khiến cho anh ta cảm thấy hạnh phúc!
......
"Hô~"
Bỏ cuốn sách rune tinh xảo ở trong tay xuống. Đường Vũ cảm thấy mình đã thu hoạch được rất nhiều.
Đây là cuốn sách " Trung cấp Nguyên Lực học", ngày hôm qua mới mua được ở trên Thị trường.
Thị trường đã sớm xuất bản sách ngôn ngữ rune, bao gồm văn học rune cơ bản, dược tề học cơ bản, công nghệ chiến đấu cơ bản , v..v. Những sách cơ bản này, từ khoảng hai tháng trước anh đã có hơn cả chục cuốn. Chính nhờ những cuốn sách chữ rune này mới khiến anh có được nền móng vững chắc như hôm nay.
Y Liên, Kevin, La Triết và những người theo dõi khác, cũng được hưởng lợi rất nhiều từ cuốc sách rune.
Nhưng sau hơn hai tháng, lại không thấy bất kì cuốn sách rune nào xuất hiện nữa, Đường Âu Hoàng cũng không tin vào ma quỷ. Anh đã bỏ ra một trăm nghìn Nguyên Tinh, ở thị trường mới thu hẹp lại. Cuối cùng, ngoại trừ mua được một số bản vẽ có giá trị, cái gì cũng chả thấy xuất hiện.
Thật sự đen như cứt chó mà.
Có lúc anh còn tưởng vị thần xui xẻo quay lại bầu bạn với mình, thế nhưng mấy ngày trước trên Thị trường lại xuất hiện một quyển " Trung cấp dược tề học" và ngày hôm qua lại xuất hiện thêm một quyển " Trung cấp Nguyên Lực học"....
Đường Vũ cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh ta không cố ý làm mới Thị trường, cũng chỉ mỗi ngày vào lúc nửa đêm, kể từ khi Thị Trường được đổi mới, không ngờ lại xuất hiện hai cuốn sách rune quý giá, hơn nữa cả hai đều là trung cấp.
Nói anh ta không phải buôn lậu cũng không có lí do gì phải đợi đến bây giờ.
Cẩn thận những sự kiện gần đây, tương đối có chuyện quan trọng.
Chính là Nancy đã đột phá đền Siêu Phàm.
Trước kia, cho dù " Phù Văn cơ bản" hay là những quyển sách rune khác, những kiến thức có liên quan đến Siêu Phàm đều rất hiếm, có lúc Đường Vũ phải phân tích và suy luận phán đoán của mình về sức mạnh của Siêu Phàm có được.
Mà gần đây mua được hai quyển sách rune, đều không có ngoại lệ nói về những kiến thức có liên quan đến Siêu Phàm.
" Trung cấp dược tề " liền có nói sử dụng nguyên liệu từ trên cơ thể Siêu Phàm để làm thuốc.... Đúng vậy, Siêu Phàm, mỗi một sợi lông, giọt máu hay bất kì bộ phận nào ở trên người đều có thể làm nguyên liệu đặc biệt.... Có một số bộ phận, thậm chí bản thân mang theo những năng lực kì dị.
" Trung cấp về Phù Văn", kể về việc sử dụng Nguyên Lực cấp cao và một bức màn thần bí được bao phủ cơ thể của Siêu Phàm, bị bóc mẽ đến từng chi tiết."
" Siêu Phàm được chia làm ba giai đoạn."
" Mỗi một giai đoạn đều có chênh lệch, giống như giai đoạn Siêu Phàm và giai đoạn Thức tỉnh đều có khoảng cách vô cùng lớn."
" Nancy và Ngôn Đỉnh Thiên đều ở giai đoạn đầu, vẫn là mới vừa bước vào giai đoạn Siêu Phàm, nếu so sánh những cao thủ Siêu Phàm khác, chắc chắn sẽ chênh lệch rất nhiều."
Ngôn Đỉnh Thiên chênh lệch rất lớn, Nancy thì thực lực mỗi một ngày đang tiến bộ....Ngược lại, chưa chắc không thể so tài với những cao thủ Siêu Phàm khác.
" Nhưng khi đến giai đoạn thứ hai, bản chất của sự sống lại khác."
" Giai đoạn thứ hai của Siêu Phàm, hệ nguyên tố có thể làm cho bản thân sinh ra năng lượng, hệ thân thể có khả năng tái sinh sau khi tay chân bị đứt hay thậm chí nhỏ máu cũng có thể hồi sinh lại. Nhưng hệ tinh thần, linh hồn có thể thoát ra khỏi cơ thể và đi dạo khắp nơi trên thế giới..."
Có thể nói khi đạt đến giai đoạn thứ hai, những cao thủ Siêu Phàm sẽ có những năng lực sống sót không thể nào tưởng tượng được và cũng cực kì khó giết chết."
" Mà đến giai đoạn thứ ba..."
Đường Vũ lẩm bẩm"
" Khả năng biểu tượng nhất đó chính là lĩnh vực! Chỉ cần ra tay, toàn bộ cả thế giới đều bị bao trùm."
" Lúc trước sau khi Nancy được triệu hồi, vị cao thủ khủng bố cuối cùng xuất hiện kia chắc hẳn là Siêu Phàm giai đoạn thứ 3."
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng anh vẫn còn vương vấn sợ hãi, nếu không phải có lực lượng triệu hồi của hệ thống, cho dù có cuốn trục trở về cũng không có khả năng chạy trốn.
Dãy núi Thục Cảnh.
Đoàn thám hiểm sau khi trải qua mấy giờ tìm kiếm, đi tới một vùng đầm lầy thì dừng lại, nhìn qua ánh sáng lờ mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy phía bên kia đầm lầy. Còn có bên trong đầm lầy, một mảnh tối thui, thỉnh thoảng còn sủi bọt ở trong đống bùn lầy.
“Đây là đầm lầy sao?”
" Phải, cũng không phải." Người đứng đầu đoàn thám hiểm ở trên danh nghĩa, chỉ huy Cảnh Thành nói.
Lông mày của hắn nhíu lại, làm cho người ta cảm giác tự cao tự tại, nhưng lời nói của hắn lại không có cảm giác hùng hổ dọa người.
" Khu vực trước mắt có đặc điểm của đầm lầy, nhưng nguy hiểm hơn rất nhiều. Mảnh đất đầm lầy này có độc tính phi thường cao và có khả năng ăn mòn. Một khi vướng vào trong đó..."
" Nhưng, các anh hãy nhìn cho kỹ, trên đầm lầy đen có rất nhiều những viên đá nổi ở trên đó. Chỉ cần bước lên những viên đá này, chúng ta có thể đến được bờ bên kia, chỉ cần cẩn thận một chút là được."
Một số người phản bác lại.
" Ai biết được ở trong đầm lầy đen còn có nguy hiểm nào hay không, lỡ như có con quái vật xuất hiện lên thì sao? Tại sao không chọn đường vòng đi qua?"
Đoàn trưởng nhướng mày không hề tức giận mà còn cười hỏi lại:
" Các anh có cảm thấy hay không, một đường đi tới, có người có thể đoán ra điều gì đó. Đúng vậy, Thận Lâu Hải Thị xuất hiện ngày đó rõ ràng vô cùng, chúng tôi đã vẽ được một phần nhỏ của bản đồ và sau khi so sánh với môi trường cụ thể, chúng tôi đã xác nhận tính chân thực một phần."
" Con đường chúng ta đang đi, có thể dẫn trực tiếp đến một trong những cung điện vẫn còn nguyên vẹn ở trong đó. Một khi đi đường vòng, mất đi phương hướng rõ ràng, liền rất khó tìm được cung điện kia."
" Mà mảnh đầm lầy đen này, lúc trước chúng tôi đã thăm dò, đó chính là giẫm lên tảng đá đi qua và vẫn chưa gặp bất kì nguy hiểm gì."
Không có ai cãi lại, đoàn thám hiểm đã tìm kiếm một khoảng cách ngắn từ bờ đối diện xung quanh đầm lầy đen, một số người thức tỉnh Cảnh Thành đã đi qua một lần liên tục đi qua.
“Đến chúng ta.”
Chu Kiến Hoành nhìn những người phía trước đang nhảy nhót, hơi dùng sức, liền nhảy lên hòn đá đầu tiên.
Đầm lầy đen không ngừng sủi bọt trông rất đáng sợ, nhưng đứng ở trên những tảng đá vẫn không có cảm giác khó chịu. Khó khăn duy nhất chính là những tảng đá này cách xa nhau, một số có diện tích nhỏ khó có thể đứng được, còn một số thì nhẵn bóng...
Nhưng đối với việc vượt qua Tháp thử thách ở tầng 45 mà nói, anh ta thông qua đầm lầy đen cũng không quá dễ dàng.
Đứng trên tảng đá nghiêng và trơn trượt, giống như trở về nhà quen thuộc.
Cho dù người thức tỉnh ở những nơi trú ẩn khác, cũng không phải dân tép riu, chỉ cần cẩn thận một chút liền có thể vượt qua đầm lầy đen. Đúng như nhự đoán của đoàn trưởng Cảnh Thành, không có gì khó.
"A——"
Tiếng la thảm thiết từ nơi xa truyền đến, Chu Kiến Hoành bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Một bóng đen từ trong đầm lầy lao ra, một người thức tỉnh phản ứng kịp thời nhảy lên tránh, nhưng lại không để ý hoàn cảnh ở dưới chân, cả người giẫm ở trên đất đầm lầy và chìm vào bên trong.
Một mùi khét lẹt truyền đến xung quanh.