Chương 320: Hoàng gia

Trong một không gian kì lạ nào đó.

Nơi đây không có nắng , mái vòm sáng và sương mù trắng tràn vào.

Liền giống như buổi sáng sớm.

Bên trong không gian cung điện san sát và các gác xép cao chót vót.

Chỉ cần nhìn kỹ, liền sẽ cảm thấy những kiến trúc tinh xảo này có chút cổ xưa, mang theo dấu vết loang lổ, giống như đã lâu không được sửa chữa qua.

Ngoại trừ một vài tòa nhà nhỏ ở phía sau vẫn còn có người ở, những nơi khác đã bị bỏ hoang từ lâu.

Lúc này, bên ngoài cung điện.

Một số người thức tỉnh của nhóm lính đánh thuê Tê Giác đang chán nản chờ đợi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cánh cửa màu đỏ thẫm đang đóng chặt.

" Đại ca, khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này, nếu cứ tiếp tục chờ đợi như thế này, thực lực của chúng ta sẽ bị những người khác bỏ xa!"

Có người thở dài.

Đã một tháng kể từ khi bọn họ đến không gian kì lạ này.

Lúc đầu, bọn họ ở trong một hang động nào đó phát hiện ra con đường dẫn tới Bí Cảnh bí mật này. Sau khi cả đám tiến vào thì phát hiện ra cung điện hùng vĩ, cả nhóm lính đánh thuê Tê Giác vui mừng như điên.

Đây chính là kỳ ngộ mà cả nhóm gặp phải!

Kỳ ngộ độc nhất thuộc về nhóm lính đánh thuê Tê Giác bọn họ.

Chờ bọn họ lấy được bảo vật trong cung điện rồi sẽ trở thành nhân vật cấp lão đại, trở thành nhóm lính đánh thuê hàng đầu đã không còn là giấc mơ nữa.

Nhưng, giấc mơ của bọn họ còn chưa thực hiện được trong vòng mấy phút đã bị mấy người bên trong cung điện đè chặt xuống mặt đất.

Đặc biệt nhất là một ông già với khuôn mặt khô héo, rõ ràng nhìn như người sắp chết lại có thực lực hủy diệt thế giới.

Lập tức bon họ cũng bỏ đi ý nghĩ phản kháng, chỉ có thể thành thật ngồi ở chỗ này chờ đợi hết một tháng.

Đại ca của nhóm lính đánh thuê Tê Giác, ba mươi bốn tuổi, ngoại hình vạm vỡ và có khả năng biến hình, khi ông biến thân, trên đỉnh đầu sẽ mọc ra một sừng duy nhất , rất mạnh mẽ vô cùng. Đó chính là năng lực biến thân thành Tê Giác

..... Cũng có thể là con kỳ lân.

Đại ca Tê Giác nhíu mày, " Hư Thanh, chỉ cần vị đai nhân kia đột phá, chúng ta có thể cùng vị ấy rời đi theo. Nghĩ theo hướng tích cực, mấy người kia không có giết chúng ta, hẳn là chúng ta có ích lợi nào đó, đây cũng là cơ hội của chúng ta...."

" Đại ca nói đúng, thực lực của mấy người quả thực quá mức mạnh mẽ, ngay cả người mạnh nhất ở Lâm Đông tôi cảm thấy còn không bằng họ. Đặc biệt là ông già kia." Người nói chuyện liếc nhìn về cánh cửa kia một chút, " Mạnh đến nỗi không giống nhân loại, rõ ràng tận thế mới chỉ xảy ra trong vòng mấy tháng, bọn họ rốt cục làm sao trở nên mạnh mẽ đến như vậy. "

" Bọn họ không giống như chúng ta." Có người chế nhạo, " Nói không chừng đó là một gia tộc ẩn tích hay tông môn ở ẩn, cho nên họ mới có thực lực mạnh như vậy, trong tiểu thuyết không phải đều nói như vậy sao."

" Mau mau cút!"

Đại ca Tê Giác nhìn xung quanh và nói nhỏ, " Bọn họ tự xưng là vương tộc Nam Lẫm, trong lịch sử chúng ta có quốc gia nào như thế sao?"

" Chỉ sợ là không có, hơn nữa các ngươi đừng có quên. Ngay từ đầu, bọn họ và chúng ta ngôn ngữ cũng không giống nhau."

Đám người bỗng nhiên rùng mình.

Lúc ban đầu bọn họ bị đè chặt ở trên mặt đất và hét lên xin tha mạng, lòng bàn tay gầy guộc của ông lão kia nắm lấy một người trong bọn họ. Nắm lấy đầu lâu tên đồng bạn của họ, không thấy động tĩnh gì, người bạn kia của bọn họ không còn chút nào hơi thở mà ngay sau đó ông già kia đã nắm giữ được ngôn ngữ của họ.

Nó giống như từ bên trong tâm hồn, biết tất cả mọi thứ về họ.

Kinh khủng thật sụ!

Bọn họ im lặng một lúc và khi đại ca Tê Giác định nói gì đó thì một trận tiếng cười lớn vang lên từ bên trong cung điện kia truyền tới.

" Ta đột phá, đột phá, ha ha ha ——"

Cánh cửa màu đỏ thẫm không mở ra.

Mọi người trong nhóm lính đánh thuê ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ nhìn thấy ông già ở phía trên cung điện đang lơn lửng rồi từ từ bay lên.

Nguyên khí vô tận xung quanh hướng về ông già hội tụ đến, giống như trăm sông đổ về biển, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.

Bỗng nhiên, ông già tiến lên phía trước một bước, giống như đã hoàn thành thăng hoa.

Chân của ông bước lên khoảng không mà đi về phía trước, mỗi một bước đi, gương mặt hốc hác của ông, liền mắt thường có thể nhìn thấy được, đang từ từ khôi phục tuổi trẻ, vốn mái tóc trắng bạc phơ giờ phút này quay trở về màu đen bóng.

Cho đến cuối cùng, ông dã trở thành một thanh niên ở độ tuổi 30.

Ong6 già....Đứng ở giữa không trung nhìn lấy bàn tay của mình, cảm nhận được sức sống dâng trào, trong lòng vui mừng vô cùng.

" Không hổ là thời đại giống như lời tiên tri đã nói, không uổng công mà chính ông đã phải chờ đợi nhiều năm như thế, cuối cùng... Rốt cục cũng bước vào cảnh giới này, từ nay về sau mình không còn là người bình thường nữa mà là Siêu Phàm!"

Trong cung điện ở chỗ khác, mấy người người bản địa ở bên trong Bí Cảnh nghe được tiếng động nhanh chóng chạy ra ngoài.

" Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!"

" Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!"

“……”

Bên trong người bản địa, một quản gia đầu tóc bạc trắng, dắt theo một đứa trẻ bảy, tám tuổi, đi tới trước vị đại nhân, nước mắt rơi đầy mặt. " Ngài rốt cục cũng bước chân vào cảnh giới trong truyền thuyết kia. Vương quốc Nam Lẫm chúng ta có hi vọng phục hưng lại rồi!"

Những người khác thần sắc vô cùng kích động.

Bọn họ đều là thành viên của gia đình hoàng gia của vương quốc Nam Lẫm, nhưng đã dần lụi tàn từ thế hệ này sang thế hệ khác ở trong bí cảnh. Cuối cùng bọn họ cũng sống sót sau lời tiên tri.

Giờ đây, vị đại nhân của bọn họ đã trở thành Siêu Phàm, đã đạt cấp độ ở trong truyền thuyết, quốc gia Nam Lẫm của họ không chỉ có cơ hội khôi phục đất nước. Nói không chừng còn có thể tiến xa hơn và vượt xa khoảnh khắc huy hoàng hơn trước kia.

Đám người vây xung quanh vị đại nhân.

Lúc này, vị đại nhân với bộ dáng thanh niên, khóe miệng hơi cười, giống như trêu chọc, " Phục quốc, ai nói ta muốn phục quốc?"

" Đại, đại nhân ngài nói cái gì?"

Người quản gia đầu bạc không khỏi lui về phía sau một bước, giống như vừa nghe được tin sét đánh ngang tai.

Đại nhân liếc mắt nhìn hắn, " Ta đã trở thành Siêu Phàm, thiên hạ rộng lớn, nơi nào cũng có thể đi được, làm gì có thời gian rãnh rỗi cùng với các ngươi xây dựng lại đất nước. Cũng không biết nhìn lại hoàng gia Nam Lẫm chúng ta còn lại mấy người."

" Nhưng ngài cũng là thành viên của gia đình hoàng gia."

" Trước đây là như thế." Ông liếc nhìn những người của nhóm lính đánh thuê Tê Giác, " Thời thế đã thay đổi rồi, giờ vùng đất này là một quốc gia có tên là Đại Hạ thống trị. Ngay cả Cổ Linh hoàng triều cũng đã chết. Việc phục hưng lại đất nước liền phiền toái đến cỡ nào....... Vậy nhóm lính đánh thuê gì đó, các ngươi đi theo ta."

Từ trong miệng đám người Tê Giác, vị đại nhân sớm có chút hiểu biết về thế giới bên ngoài.

Ma thú đối với người bình thường rất nguy hiểm, đối với ông đã đạt đến cấp độ Siêu Phàm mà nói chả thấy nguy hiểm gì cả. Về vũ khí khoa học kĩ thuật.... Ngược lại có chút hứng thú, cũng chỉ làm ông tò mò mà thôi.

Bây giờ là sự bắt đầu của kỷ nguyên thứ năm, thế giới mà lời tiên tri nói đến. Siêu Phàm đối với ông mà nói chỉ là mới bắt đầu, làm sao có thể lãng phí thời gian vào những việc chuyện nhỏ như phục quốc được.

Quản gia đầu bạc trắng xông tới, ngăn cản hắn, " Ngươi không thể như vậy được, ngươi đừng quên lời thề lúc ban đầu, hoàng gia đã đem hết nguồn lực trợ giúp cho ngươi đột phá. Hiện tại, ngươi trở thành Siêu Phàm liền muốn lật lọng, ngươi, ngươi,...."

Quản gia không tiếp tục nói được nữa, cổ của ông đã bị vị đại nhân kia bóp lấy nâng lên.

Bản thân quản gia cũng có thực lực cấp 12, bị đơn giản nắm lấy cổ, lại cảm thấy nghẹt thở. Nó không phải phương diện về thể chất, mà là tinh thần. Khi đối mặt với sức ép của Siêu Phàm, ông nhỏ yếu như con châu chấu.

“Hừ!”

Đại nhân ném quản gia ra ngoài, " Hôm nay, ta tâm tình rất tốt, sẽ không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng mà...." Ánh mắt ông trở nên lạnh lùng," Nếu lần sau còn như thế nữa, ta sẽ không còn nhân từ như thế nữa đâu. Nếu ngươi muốn chơi ba cái trò phục quốc gì đó, các ngươi tự mình làm đi, đừng đến quấy rầy ta."

……

……

Hôm sau, tại lãnh địa.

Đường Vũ ngồi ở vị trí trong đại sảnh lâu đài, đang nghe La Triết và Trần Hải Bình báo cáo.