Chương 296: Xin lỗi 1 chút

Mùi hôi của ma thú ngày càng nồng đậm

Theo mắt thường nhìn thấy, ngoại trừ hướng ngọn đồi so ở phía sau, còn lại tất cả chỉ là 1 màu đen nghịt.

Nói chung , đây là lần đầu tiên chính diện cứng rắn đối đầu với làn sóng ma thú. Lần trước đứng ở trên tường thành, đánh vào thị giác so với hiện tại kém hơn rất nhiều.

Đường Vũ hít sâu 1 hơi

Không có sợ hãi, chỉ có sự phấn khích.

Anh ấy không còn yếu đuối nữa.

Một bộ phận ma thú chạy thẳng về phía ngọn đồi. Đường Vũ nhíu mày, nhẫn không gian trên ngón tay khẽ lấp lóe, hai chiến binh mặc áo giáp toàn thân màu trắng bạc hiện ra trước mặt.

" Ngăn cản chúng lại " Đường Vũ ra lệnh.

Hai con rối chiến sĩ bước tới xông về phía trước.

Chúng mặc áo giáp hạng nặng, nếu so về sức phòng thủ cũng không có thua kém gì với người đá Thái Luân, tốc độ hai con rối nhanh như vũ bão lao tới.

Bùm!

Con rối va chạm trực tiếp với làn sóng ma thú, mấy con ma thú ở phía trước bị đâm đụng đến nổ tung thân thể. Con rối chiến sĩ 2 tay cầm kiếm hướng về phía trước quét 1ra hình lưỡi liềm.

Bọn chúng đối mặt với ma thú liên tục cắn xé, chỉ có tân công không cần né tránh, hầu hết ma thú đều không có cách nào lưu lại chút vết trầy xước lên áo giáp.

Không cần kĩ năng.

Chỉ dùng lực lượng mạnh mẽ cùng với sức phòng thủ vô biên, có thể chống lại hầu hết các cuộc tấn công, hai con rối hoành hành ở trong ma thú, hấp dẫn phần lớn hỏa lực.

Đường Vũ cũng ra tay, chủ động đi nghênh đón đám ma thú.

Một thanh kiếm rune được chế tạo đặc biệt, dựa theo cấp bậc của trang bị phân chia, đủ để xác định đây là thanh kiếm rune cấp B3 anh cầm nó trong tay.

Trên thanh kiếm dâng lên ngọn lửa nóng hừng hực.

Kỹ năng chiến đấu: Kiếm lửa.

Cổ tay xoay chuyển, thanh kiếm nghiêng qua cằm của con ma thú khổng lồ, mũi kiếm dễ dàng xuyên thủng hàng phòng ngự của nó, con ma thú đau đớn, gào thét muốn phản công lại, ngọn lửa từ chỗ vết thương không ngừng lan tràn ra, chỉ trong nháy mắt ngọn lửa đã đem con ma thú bao phủ lấy, tạo ra 1 mùi khét nồng nặc.

Đường Vũ qua lại giữa bầy ma thú.

Một bước trượt xuyên qua dưới thân của một con ma thú như con vai, tay trái anh chống xuống đất, cả người nhanh chóng nhảy lên, sử dụng tuyệt kĩ, 1 chiêu bạo hoa cúc tấn công.

Cùng với tiếng gào thét vô cùng đau đớn, cơ thể khổng lồ của con voi ma thú này ầm ầm ngã xuống

Hu ~

Đường Vũ ngã xuống đất, đầu cũng không thèm quay lại nhanh chóng lăn qua chỗ khác, chỗ anh vừa đứng có vài cái gai nhọn được cắm xuống, đã ngã xuống đất hơn 1 nửa rồi.

Ánh mắt của anh liếc nhìn 4 phía, khóa chặt con quái vật trông giống như một con rắn dài, phần lưng của nó bao phủ đầy gai nhọn.

Thân của nó dài hơn 10 mét, rộng khoảng nửa mét. Những chiếc gai màu đen mọc đầy trên lưng, dài ngắn khác nhau nhưng đều hơn 1 mét.

Con rắn khổng lồ đầy gai nhọn này lúc này dựng thẳng đứng lên, nhưng đầu lại cúi về phía trước, tư thế giống với 'R', phần lưng cơ bắp có chút phồng lên, những chiếc gai nhọn kia tình cờ nhắm thẳng vào Đường Vũ

Vút vù vù ——

Một bóng đen xẹt qua từ võng mạc.

Đường Vũ cũng không có thời gian để suy nghĩ. Bản năng chiến đấu khiến anh lăn lộn né tránh. Khi nhìn vào nơi mình đang đứng, anh chỉ thấy vài lỗ đen dày đặc to bằng ngón tay cái. - Những chiếc gai này đã hoàn toàn chìm trong đất.

Con ma thú nhào tới, con rắn khổng lồ đầy gai nhọn cũng lần nữa phồng lên

Rơi vào tình hình nguy cấp, Đường Vũ cũng không hề hoảng sợ, chỉ tập trung đối phó với đám ma thú ở xung quanh.

Bùm ——

Con rắn khổng lồ còn chưa tích tụ xong, toàn bộ thân thể nổ tung, biến thành một đống thịt vụn.

Trên ngọn đồi phía xa, Lạc Lâm mặt không lộ ra biểu cảm gì, khẽ điều chỉnh nòng súng và nhắm vào mục tiêu tiếp theo.

Bên cạnh, vị trí tổ long chiến sĩ, ánh mắt rơi vào mấy bóng người lao đi trong làn sóng ma thú, miệng hắn khẽ mở, liền cò súng cũng thiếu chút nữa quên bóp

……

……

Bên ngoài nơi trú ẩn Lẫm Sơn, tiếng la giết, tiếng gào thét vang vọng ở khắp nơi

Bên trong nơi trú ẩn , những người sống sót cũng loạn cào cào lên.

" Nhanh, tất cả mau chạy đi!" Có người hét lên.

Có người đã khóc, " Bên ngoài đều là ma thú, chỉ có những cao thủ người thức tỉnh mới có hi vọng chạy thoát. Chúng ta chỉ là người bình thường, không có cách nào trốn thoát được".

Một đội người thức tỉnh mặc da thú vội vàng chạy qua

" Anh hai cùng anh ba còn có anh năm đâu, không phải bỏ trốn đấy chứ!"

“ Anh ba với anh năm nói không chừng, nhưng anh hai không phải loại người như vậy, chắc đang bị chậm trễ chuyện gì đó.”

Vẻ mặt của đội trưởng nặng nề khi nghe tiếng gào thét liên tục ở bên ngoài.

Anh thở dài rồi mở miệng: “ Đi thôi, thành chủ còn có chuẩn bị ở phía sau, chúng ta cố gắng cầm cự.”

……

Một ngôi nhà nào đó trong khu dân cư.

Một người đàn ông trọc đầu, đại mã kim đao ngồi ở trên ghế, nằm trước mặt anh ta là một người đã hôn mê bất tỉnh.

Két----

Cánh cửa mở ra, 1 người đàn ông đầu trọc khác cũng, mang theo hai người thức tỉnh đã hôn mê đi vào bên trong. Quan sát kĩ hơn sẽ thấy có một chút khác biệt giữa hai cái đầu trọc. Người đàn ông đầu trọc ngồi ở trên ghế có cánh tay rắn chắc, lông tơ thật dày.

Còn người vừa bước vào cửa, từ cổ hướng lên trên má có một vết sẹo màu xanh tím, bộ dáng thật đáng sợ.

" Người hơi nhiều." Tên đầu trọc ngồi trên ghế đứng dậy, nhíu mày " Như vậy, ngươi gọi số 33, số 35, số 40, số 48. Trước tiên đưa đống tài liệu này về ... à, lại hướng tiến sĩ Trịnh thỉnh cầu đưa thêm người tới hỗ trợ. Ở Lẫm Sơn người thức tỉnh quá nhiều, chỉ có mấy người chúng ta không có cách nào mang hết toàn bộ tài liệu đi hết. "

Người đàn ông trọc đầu có cái cổ tím gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng.

……

Phủ thành chủ nơi ẩn nấp Lẫm Sơn

Thành chủ Lẫm Sơn đã mang theo vài tên thủ hạ tâm phúc, thông qua trong phủ kết nối ngoài nơi hoang dã, trở lại phủ thành chủ.

Trong đại sảnh, người quản gia trung niên vẻ mặt lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy thành chủ Lẫm Sơn xuất hiện, cuối cùng ông cũng yên tâm trở lại, " Thành chủ rốt cuộc ngài đã trở lại."

" Tình hình bây giờ thế nào rồi? "

" Bên phía chúng ta đã bị vây quanh bởi ma thú, tuyến phòng thủ kia không chống đỡ được bao lâu nữa. "

" Chúng ta vẫn có tường thành, còn có quân đoàn tinh nhuệ. Chẳng lẽ ngay cả làn sóng ma thú cũng không thể ngăn cản được? ”Lãnh chúa thành phố Lẫm Sơn vẻ mặt âm trầm.

" Làn sóng kia ..." người quản gia trung niên xem xét rồi nói: " Khoảng chừng có mấy ngàn đầu ma thú, trong đó còn có rất nhiều ma thú cao cấp, nếu không phải ma thú cao cấp có trí tuệ, còn không có xông lên phía trước, nơi trú ẩn cũng không có khả năng sớm bị công phá, nhưng hiện tại...... Thành chủ, chúng ta nhanh chóng mang theo quân tinh nhuệ cùng vật tư rời đi, chỉ cần có người cùng vật tư ở đây, làm sao không có cơ hội quật khởi trở lại "

Lẫm Sơn thành chủ cũng có chút bối rối.

Có con đường bí mật ở đây, có thể mang theo những vật tư quí giá rời đi, nhưng nơi trú ẩn này hắn đã kinh doanh lâu như thế, nhưng 1 khi hắn rời đi, muốn bắt đầu lại cũng chả hề dễ dàng gì.

Thành phố của anh ấy, đất nước của anh ấy, sẽ hóa thành bong bóng.

Anh thật sự không cam lòng!...

Hắn có chút luyến tiếc, nhưng lí trí vẫn còn đó, do dự 1 chút nhưng vẫn ra lệnh cho thủ hạ tâm phúc bắt đầu đem tiếp tế dời đi.

" Má nó! Khốn nạn! Nếu như cho ta thêm thời gian để kinh doanh, tuyệt đối sẽ không bị làn sóng ma thú công phá dễ dàng như vậy!"

Anh vô cùng bực bội, ở bên cạnh đem cái bàn rắn chắc đập vỡ thành từng mảnh.

" Xin lỗi 1 chút, bên trong những đồ vật đó, có thể hay không đừng có đem phá hay vận chuyển đi "

1 giọng nói từ bên ngoài cửa truyền đến.

Lẫm Sơn thành chủ kinh ngạc.

Nơi này, là phủ thành chủ. Không có nhiều người có tư cách tiến vào nơi này. Ngay cả khi nơi trú ẩn đang đối mặt với nguy cơ tồn vong, bên ngoài phủ thành chủ vẫn có 2 gã thức tỉnh ưu tú đứng canh gác ngoài cửa.

Người đến, rốt cuộc là ai.

Với đôi mắt sắc bén, hắn nhìn về phía cửa lớn.