Một tên thanh niên trẻ tuổi bước đi vào phủ thành chủ.
Anh ta mặc một bộ giáp màu bạc, phía trên nhuốm đầy máu cùng nội tạng, giống như một tấm huy chương đủ màu sắc khiến cho bô giáp vốn đã oai phong, bây giờ tăng thêm vài phần hung dữ.
Người này là ai?
Làm sao hắn tới được nơi này?
Mà tên này làm gì ở đây?
Mí mắt của thành chủ Lẫm Sơn giật giật, cảm thấy có gì đó không ổn.
Mấy tên thủ hạ tâm phúc ở bên cạnh, nhìn thấy người ngoài xông vào bỗng nhiên giận dữ.
1 người thức tỉnh cao gầy tại 0.01 giây phản ứng lại, mạnh mẽ lao về phía trước.
Đây là 1 cơ hội tuyệt vời để thể hiện.
Để cho thành chủ nhìn thấy được lòng trung thành cùng năng lực của mình. Trong tương lai, khi lãnh chúa quật khởi trở lại, 2 hay 3 người nắm giữ quyền lực trọng yếu nhất, liền có chính mình!
Người thức tỉnh cao gầy vừa bước vài bước, đồng thời vung ra nắm đấm, ý nghĩ thay đổi lập tức.
Khóe mắt của hắn nhìn qua mấy cái tên cộng sự làm đối thủ cạnh tranh, cuối cùng rơi vào trên mặt người xông vào phủ thành chủ, nhe răng ra cười
Sau đó,
Phanh!
Hình ảnh trong đôi mắt người thức tỉnh không ngừng quay cuồng, tầm mắt dần dần mơ hồ, cảm giác đau đớn cùng sợ hãi như thủy triều dâng lên.
Đường Vũ thu hồi nắm đấm lại
Nhìn thấy người thức tỉnh gầy gò cao lớn bị chính mình đấm 1 quyền bay dính lên trên tường, anh có chút hài lòng gật đầu.
Hắn dùng một chút kĩ xảo cùng sử dụng nguyên lực ở bên trong cơ thể, ngay lúc tiếp xúc với đối phương liền đem nguyên lực tràn ngập sức phá hoại đánh vào trong cơ thể đối phương.
Người cao gầy bị đánh trúng chính vào vùng bụng, tuy không phải trọng điểm, nhưng nội tạng của hắn đã bị lực lượng hủy diệt xé nát bấy, ý thức trước mắt của hắn có lẽ đang hấp hối.
' Tự sáng tạo nội kình phiên bản đơn giản, đạt được. '
Đáng tiếc ...
Đường Vũ lắc đầu, chiêu này cũng không có tác dụng khi đối phó với những cường giả cùng cấp, rất khó đem cỗ nguyên lực này đánh vào bên trong cơ thể của đối phương, cường giả thức tỉnh cấp 6 trở lên, giai đoạn Tố Thể Cảnh, cường độ nội tạng cũng không thể nào so sánh với người thức tỉnh bình thường.
Người đàn ông cao gầy bị 1 quyền đánh bay.
Mấy tên thủ hạ tâm phúc khác vừa nâng chân lên lại thả xuống, bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt mơ hồ nhìn về phía thành chủ Lẫm Sơn, hi vọng thành chủ có chủ ý nào khác.
Vậy mà lúc này.
Trán của thành chủ Lẫm Sơn lấm tấm đổ mồ hôi.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra thân phận của kẻ xâm nhập trước mặt này.
Người nắm quyền kiểm soát nơi trú ẩn Thâm Lam!
Dưới trướng có vô số cao thủ, được xung7 là tổng huấn luyện viên của Thâm Lam, mà vị đội trưởng đội tuần tra kia, chỉ dựa vào khí thế đã liền cho hắn cảm thấy như đang ở trong vực sâu.
Ngay cả bậc cao thủ như thể cũng có thể khuất phục người khác, thực lực của bản thân không biết sẽ đạt tới cỡ nào.
Không thể đánh thắng! Tuyệt đối không thể đánh thắng!
Vấn đề rất lớn, thành chủ Lẫm Sơn vô cùng hoảng sợ.
Nhìn Đường Vũ từng bước từng bước đi vào, cơ bắp của thành chủ Lẫm Sơn bắt đầu căng cúng lại.
Khi khoảng cách chỉ còn lại có 2,3 mét, Đường Vũ mới dừng lại, nhìn quanh 4 phía chỉ có thở dài, “ Quên đi, vẫn là không nên thấy máu chảy đi.”
Hai mắt thành chủ Lẫm Sơn sáng lên.
Đường Vũ búng tay.
Một mảnh băng nhỏ từ ngoài cửa thành chủ bay vào bên trong.
Thành chủ Lẫm Sơn nhìn thấy bóng màu xanh kia, cơ bắp vẫn còn đang căng cứng, duy trì trạng thái bộc phát bất cứ lúc nào
Nhưng tốc độ của mảnh băng kia quá nhanh, theo bản năng của hắn mới bắt đầu né ra. Mảnh băng sắc nhọn liền xuyên thủng ngực của hắn.
Máu còn chưa kịp chảy ra, khí tức lạnh lẽo đã bao phủ lấy toàn thân hắn, cả người lập tức đông cứng thành một tác phẩm điêu khắc băng tuyệt đẹp.
Quả nhiên, không có 1 giọt máu nào rơi ra ngoài.
Trong lòng thành chủ Lẫm Sơn chỉ còn lại ý niệm cuối cùng lóe lên rồi biến mất.
...
Trong đại sảnh, Đường Vũ cũng không hề giữ lại những tên tâm phúc này, toàn bộ để Y Liên đông lạnh thành những tượng băng.
Những tác phẩm điêu khắc băng hình người giống y như thật đứng ở xung quanh, hai mắt mở to, đồng tử co rút lại, tròng mắt bị định hình dừng lại trông có vẻ khiếp người
Đường Vũ tiến lại gần, 1 đá 1 cái.
két, két, két.
Không vỡ.
Đường Vũ thoáng nhìn Y Liên đi theo phía sau, giờ lúc này bầu không khí có chút xấu hổ — độ cứng của tượng băng đã vượt xa tưởng tượng của anh.
Chỉ có thể gia tăng lực lượng, tăng thêm 1 chút lực lượng 1 chân đá ra.
Ba!
Cuối cùng, tác phẩm điêu khắc băng hình người đã hoàn toàn bị vỡ tan, biến thành những mảnh băng tinh rơi đầy trên đất.
“ Khụ khụ.”
Đường Vũ cũng không có chú ý đến những mảnh băng này nữa, ánh mắt rơi vào những rương sắt rải rác ở bên trong đại sảnh.
Lúc mới vừa đi vào, đám người này đang vội vã vận chuyển.
Đường Vũ lướt qua đại sảnh, đi qua hành lang, cuối cùng đi vào 1 căn phòng làm việc.
Giá sách trong phòng đầy sách, có thể nhìn thấy 1 lớp bụi dày ở trên sách.
Ánh mắt của anh rơi vào 1 cuốn sách đã bị dời đi, lộ ra 1 con đường bí ẩn.
Không chút do dự, Đường Vũ bước vào.
Những vách đá ở hai bên con đường bí mật gồ ghề, nhìn có vẻ như được khai quật một cách thô bạo với công nghệ kĩ thuật rất hạn chế.
Lúc này, cách lối vào của mật thất cũng không xa, trong căn buồng đá được nới rộng ra, những chiếc rương lớn nhỏ khác nhau cũng được xếp chồng lên nhau.
Đường Vũ mở những chiếc rương này ra, hầu hết chúng đều chứa đầy nguyên tinh sáng lấp lánh.
Ngoài ra còn có ít chửa đầy những khoáng chất trân quí ... Thành chủ Lẫm Sơn về phương diện này công nhận có chút ánh mắt, cất giữ toàn là những món đồ có chút giá trị
Hai cái rương cuối cùng.
Bên trong chứa vũ khí và trang bị phòng thủ, Đường Vũ nhìn thấy ở bên trên có in nhãn hiệu của Thâm Lam, cũng không biết nên nói cái gì.
“ Cũng may không có đợi đến khi tiêu diệt đám ma thú này xong rồi tiến vào, nếu không, bọn này sẽ đem của cải chạy mất hết.”
Đứng ở bên trong phủ thành chủ vẫn còn có thể nghe thấy tiếng gào thét của ma thú ở bên ngoài.
Đám người thành chủ Lẫm Sơn mấy người chạy mất cũng chỉ gây ra 1 chút rắc rối nhỏ, mà những vật tư kia biến mất cùng thì Đường Vũ cũng phải đau lòng mất vài ngày.
“ Lãnh chúa, tôi phát hiện mấy người thức tỉnh, cảm giác có chút gì đó không đúng..”
Giọng nói của Y Liên đưa tin tức vang lên ở trong đầu anh.
Đường Vũ giật mình bước nhanh ra khỏi phủ thành chủ, ném mấy con rối chiến đấu canh giữ những vật tư ở bên trong, chạy nhanh hướng về phía của Y Liên.
...
Khi Đường Vũ đến đây, nhìn thấy Y Liên đang ngăn cản 4 người thức tỉnh.
Tất cả đều trọc đầu.
Chẳng qua là không có tóc mà thôi.
Trong số những người đầu trọc này, một người đang lái chiếc xe tải lớn, 3 người còn lại đứng hay ngồi ở trên đầu của xe tải.
Đường Vũ nhìn vào cổ, cánh tay và các vị trí khác của vài người, anh đã hiểu rõ lí do vì sao Y Liên lại nói những người này có gì đó không đúng.
Khí tức của nhóm đầu trọc này cũng không mạnh, nói chung chỉ có cấp 1, cấp 2, nhưng mà khí tức của những người này có chút kì quái.
Mang theo 1 loại cảm giác mờ mịt, làm cho người ta cảm giác nóng nảy.
Sau khi họ bị ngăn cản, cũng không nhìn thấy vẻ mặt bối rối chút nào, ngược lại trêu đùa.
Có một tên đầu trọc huýt sáo, cười dê: " Cô nương, để cho anh đây ..."
Đường Vũ lập tức rút khẩu súng lục nhanh chóng bắn qua.
Bắt chéo hai chân ngồi trên đầu xe, ngửa đầu ra sau tranh thủ tránh né nhưng vẫn bị viên đạn xẹt qua 1 chút, toàn bộ sống mũi nhìn bằng vào mắt thường có thể thấy được đã mất đi.
Hắn ta đau.
Màu tím xanh trên cổ nhanh chóng lan lên, toàn bộ khuôn mặt, bao gồm cả cái đầu trọc lóc của hắn cũng chuyển sang màu xanh tím, hai má phồng lên giống như quả bóng bay tràn hơi, một ngụm lớn chất lỏng màu tím, wow, từ trong miệng tên đầu trọc phun ra.
Tốc độ cực nhanh, giống như một mũi tên nước.
Một tấm khiên băng hình lăng trụ trong tích tắc hình thành ngăn ở trước người Đường Vũ.
Các mũi tên nước màu tím khạc vào tấm khiên băng, tạo ra tiếng động xì xì, băng thuẫn có thể nhìn thấy mỏng đi.
Khiên băng của Y Liên, anh toàn lực dùng 1 chiêu đều không thể nào phá vỡ, vậy mà nọc độc như thể có thể đem tảng băng ăn mòn.