“ Thêm 3 cây số về phía trước chính là nơi trú ẩn Thâm Lam.” Một người đàn ông cao gầy chỉ vào bảng chỉ đường cách đó không xa nói, “ 10 phút vừa rồi chúng ta chưa từng nhìn thấy bất kì con ma thú nào, bởi vậy có thể thấy được nơi ẩn nấp Thâm Lam hoàn toàn chính xác có thực lực, có lẽ những con ma thú ở xung quanh đầy đều đã bị tiêu diệt hoàn toàn. "
" Nhưng ..." Ai đó đã ngập ngừng. " Lúc chúng ta từ thành phố bên cạnh tới nơi này, chúng ta biết rõ nơi trú ẩn cỡ lớn ở vùng Lâm Thành cũng không phải là Thâm Lam, mà ở hướng phía bắc khoảng 60km. Ngay cả những nơi trú ẩn lớn chúng ta từng đi ngang qua, cũng chưa thấy nơi nào công bố có vũ khí dễ dàng xé rách hàng phòng ngự của những con ma thú, một nơi trú ẩn bé nhỏ, thật sự sẽ có sao? "
" Mặc kệ nó có phải sự thật hay không, dù sao cũng không xa. Đi xem 1 chút là biết, thuận tiện, ở nơi trú ẩn Thâm Lam sửa soạn lại 1 chút đi, có thể tắm rửa là tốt nhất. Trong khoảng thời gian này, tôi khó chịu quá rồi "
" Chỉ là 1 nơi trú ẩn bình thương, vẫn không nên ôm nhiều kì vọng quá thì tốt hơn..."
...
...
Đội ngũ năm người này thực lực không hề yếu, đội trưởng thực lực thức tỉnh cấp 5, những người khác thực lực thức tỉnh cấp 4, bọn họ di chuyển rất nhanh, không mất bao lâu liền nhìn thấy những tòa tháp màu đen san sát nhau ở phía trước.
“ Vũ Linh, hãy kiểm tra xem có nguy hiểm gì phía trước không.” Đội trưởng Phương Diện mở miệng nói ra..
Họ đã đi ngang qua một số thành phố trên suốt hành trình vừa qua, sau khi trải qua vô số lần sinh tử, họ có thể đi đến đây không chỉ bằng sức mạnh mà còn bằng sự thận trọng.
Trước khi đến gần nơi trú ẩn, anh cần phải xác nhận rằng đây không phải là một cái bẫy.
Giống như việc thả mồi nhử, dụ dỗ người thức tỉnh tiến vào vòng mai phục của nơi trú ẩn, đội trưởng Phương Diện cũng không phải chưa từng thấy qua.
Nữ tử trẻ tuổi được gọi Vũ Linh, không ai có thể thấy bộ dáng của nàng, nhẹ nhàng gật. Nàng nhắm mắt lại, tinh thần dần khuếch tán ra
Vài phút sau, hai mắt của nàng mở ra, hướng về phía những người khác tươi cười, " Xung quanh cũng có một số người thức tỉnh đang hướng về nơi trú ẩn, hơn nữa cách phía trước chúng ta không xa, còn có rất nhiều người bình thường, tựa hồ đang bận bịu công việc. . "
" Bất quá ..." Vũ Linh nhíu mày, " Xung quanh không có nhiều người thức tỉnh cho lắm, nhưng thực lực của bọn họ rất mạnh. Lúc nãy, tôi chỉ dùng tinh thần điều tra mấy cái tiểu đội, liền bị mấy người thức tỉnh kia phát hiện. May mà tôi chỉ điều tra đại khái thôi, không khiến cho mấy người thức tỉnh kia khó chịu. "
Tinh thần cảm giác bị phát hiện, đồng nghĩa với việc thực lực của đối phương không dưới Vũ Linh, thậm chí còn mạnh hơn.
Đội trưởng Phương Diện hơi trầm ngâm, " Nếu không phải mai phục, vậy chúng ta tiến vào đi, nhưng cũng đừng như thế mà buông lỏng cảnh giác."
Khi khoảng cách càng đến gần, tòa tháp đen hùng vĩ tiếp tục phóng to trong tầm mắt của họ, và cổng bắn lỗ đen ở trên đỉnh tháp khiến họ cảm thấy một mối đe dọa sâu sắc.
" Loại tháp cao mau đen này rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ bên trong có lính bắn tỉa ở trên?" Sắc mặt đội trưởng Phương Diện ngưng trọng, chợt lắc đầu." Tòa tháp cao mang đến sự uy hiếp cho tôi, nhưng vượt xa tay súng bắn tỉa, đây mới chỉ là đứng quan sát ở ngoài, nếu như bị cái hòng súng kia nhắm tới, tôi nghi ngờ, mình không thể chạy thoát được. "
" Những tòa tháp cao này, có lẽ nơi trú ẩn Thâm Lam dùng để chống đỡ ma thú, nếu như đối với chúng ta chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, những con ma thú tầm thường, tự nhiên không có vấn đề gì. Bằng cách này, ngay cả khi không có bức tường thành cao lớn uy mãnh. Độ an toàn của nơi ẩn nấp Thâm Lam cũng tương đối cao. "
" Bây giờ tôi đã tự tin hơn một chút về loại vũ khí có thể phá vỡ sự phòng thủ của ma thú được gọi là trang bị rune." ////
...
Lướt qua hàng phòng thủ những tòa tháp cao, những gì xuất hiện trước mặt những người đàn ông to lớn mặt vuông là những dãy nhà được qui hoạch gọn gàng. Tòa nhà cao nhất có 5 tầng, thấp chỉ có hai hoặc ba tầng san sát nhau.
Xung quanh khu phức hợp, nhiều người sống sót đang bận rộn, một số đang sơn tường bên ngoài của tòa nhà, một số đang tháo các kệ và chuyển đi, có thể thấy khu phức hợp gần như đã hoàn thiện.
“ Đây là muốn làm gì?” Trong đội ngũ có người nhìn thấy đường phố chỉnh tề, hai bên đường cũng được trồng những loại cây không rõ tên, trong môi trường hiện nay rất nhanh chóng phát triển tươi tốt.
Nó trông giống như một trung tâm thương mại lớn.
Bọn họ nuốt ngụm nước bọt cũng đồng thời có chút khó hiểu.
" Hai ngày nữa khu thương mại sẽ khai trương, các anh không biết sao?"
Một giọng nói còn ngạc nhiên hơn bọn họ truyền từ phía bên cạnh.
Mấy người quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, dáng người hơi mũm mĩm đang gặm 1 cái đùi gà, đối với họ ăn nói có chút hàm hồ.
Nhóm của anh chàng mặt vuông cũng chẳng mấy để ý đến lời tên béo kia nói mà chỉ nhìn thẳng vào cái đùi gà ở trên tay của đối phương.
Vương Châu sợ tới mức phải lui về phía sau vài bước, " Các anh muốn làm gì! Tôi chỉ bán thịt chứ không có bán thân ... A, a, thịt trên người ta cũng không muốn bán!"
Người đàn ông mặt chữ điền cười gượng vài tiếng, vẻ mặt ôn hòa hỏi: " Người anh em, chúng ta chỉ muốn hỏi, anh lấy cái đùi gà này ở đâu, có thể bán cho chúng ta hay không?"
"Đùi gà? Đương nhiên là ta mua rồi!" Vương Châu nhìn mấy người như kẻ ngốc vậy, rốt cục mới phản ứng lại, " À đúng rồi, chắc các anh lần đầu tiên mới tới Thâm Lam phải không?"
Mấy người trong nhóm gật đầu.
Dưới sự chỉ đường của Vương Châu, nhóm của người đàn ông mặt chữ điền bước vào khu thương mại.
Mặc dù khu thương mại chưa xây dựng xong hoàn toàn, ngoài những người sống sót còn đang bận rộn làm việc, còn có một số người thức tỉnh đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một vài cửa hàng còn đang trang trí, một số của hàng đã khai trương.
" Dựa theo tên mập mạp kia nói tới, con phố này chính là khu phố ẩm thực, hiện tại đã có vài quán ăn đã bắt đầu khai trương."
Họ đi dạo vòng quanh con phố, tìm thấy một cửa hàng khai trương ở gần đó, bước vào.
Vào thời điểm này, không có nhiều khách trong cửa hàng, đối với vẻ ngoài có phần luộm thuộm, nhân viên cũng không hề từ chối.
Mấy người tìm cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, nhìn lướt qua thực đơn.
" Vừa rồi không chú ý đến , không ngờ nơi này chủ yếu là hải sản, nhưng ta nhớ không lầm vùng Lâm Thành đâu có nơi nào có biển đâu."
Có người đang nói chuyện nhưng hai thiếu nữ trong nhóm hai mắt đã tỏa sáng, liếc nhìn tên món ăn rồi nhanh chóng gọi món cho người phục vụ ghi lại.
Không có nhiều khách trong cửa hàng, một đĩa hải sản với phân lượng 10 phần, rất nhanh được bưng lên bàn.
Nhóm của Phương Diện đã hoạt động ở nơi hoang dã trong thời gian dài, tuy với thực lực của họ không đến mức đói bụng, nhưng họ muốn ăn những thức ăn tươi ngon lại là không thể nào, lúc này, những món ăn đầy đủ hương vị màu sắc, nước miếng của họ không ngừng chảy ra.
Mỗi người trong số họ nhìn chăm chú, đã vứt bỏ dao, nĩa, bát đũa và các dụng cụ khác, trực tiếp ăn bằng tay.
Thực lực của họ mạnh, sức ăn cũng lớn, đã lâu không được ăn món ngon như vậy, 1 trận bào thức ăn xảy ra, trên bàn chất đống từng đĩa trống, trong lúc đó cũng còn mấy lần gọi nhân viên phục vụ lên thêm món
Những người khác trong nhà hàng liên tục chú ý, cũng không quan tâm tới họ.
Một lúc sau, người đàn ông mặt chữ điền sờ lên bụng với vẻ mặt mãn nguyện.
Lúc này, cô gái tên Vũ Linh cũng đã ăn no nê nhìn thấy hóa đơn đặt ở góc bàn, sắc mặt chợt tái nhợt hẳn đi, quay lại nhìn người đàn ông mặt chữ điền, run rẩy mở miệng: " Đội trưởng, chúng ta gọi những món này. Giống như đều là hải sản biến dị, về giá cả ... có thể hơi đắt một chút. "