Tô Bỉnh cũng không hề tới gần, anh nhìn thấy đám sương mù màu đỏ rực ở trên hồ Thủy Nguyên. Lúc này, sương mù dần dày đặc và cảm giác không tốt trong lòng anh càng lúc càng lớn.
Hồ nước Thủy Nguyên dần khô cạn, nó chỉ còn lại một số vũng nước đọng lại trong hồ. Ở giữa hồ, mắt thường có thể nhìn thấy một khe hở cực lớn. Nó giống như một cái vực thẳm.
Các võ sĩ đã tiếp cận cái hố đó.
Đột nhiên, một cái bóng xám nhảy ra từ vực sâu nhảy ra và nó nhanh chóng lao về phía các võ sĩ gần đó.
Tô Bỉnh nhìn thấy một võ sĩ lập tức rút dao chém tới. Anh lại nhìn thấy một cái bóng xám lóe lên, tên võ giả kia bay ngược lại. Trước ngực chảy máu, hơi thở yếu ớt, anh nhìn thấy khó mà sống được.
“ Đó là những con thú biến dị sao?”
Nhiều võ sĩ nhìn không rõ cái bóng xám cho lắm, nhưng Tô Bỉnh lại có thể nhìn rất rõ.
Đó là một con sói xám khổng lồ với bộ lông đã thối rữa. Nó cao khoảng hai ba mét, hai mắt đỏ rục và trong có vẻ rất dữ tợn.
Các võ sĩ ở gần hồ Thủy Nguyên sợ hãi đến mức quay đầu bỏ chạy. Tuy nhiên, tốc độ của những con sói thối rữa khổng lồ này nhanh và mạnh hơn. Chúng giết chết rất nhiều võ sĩ chỉ trong nháy mắt.
Ngay cả những võ sĩ hạng ba ở trong giới giang hồ khi đối mặt với những con sói thối rữa đó cũng không thể nào chống lại.
“ Mỗi một con sói đều có sức mạnh thức tỉnh ít nhất cấp sáu. Ngay cả khi đối mặt với năm con trở lên cũng sẽ phải gặp nguy hiểm nhất định.’
Tô Bỉnh không hề do dự và quay đầu bỏ chạy.
Khi anh quay đầu rời đi, khóe mắt anh thoáng nhìn thấy càng nhiều quái vật tràn ra từ chỗ hố đen vực thẳm.
Một sinh vật màu đỏ có tới sáu cái chân, một con chim lớn màu xám có bốn cái cánh ở trên lưng.
Tất cả đều không có ngoại lệ gì cả, bọn chúng đều có vẻ ngoài hung dữ và hai mắt đỏ rực…Thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Bọn chúng đến cùng là những con quái vật gì?
Thị trấn Nguyên Thủy lúc này đã hỗn loạn, Tô Bỉnh ở trong thị trấn không hề có người thân hay bạn bè gì cả. Anh chỉ thông báo chuyện này cho chủ quán rượu và nhanh chóng chạy trốn về phía Bắc.
Cuộc chạy trốn này đã kéo dài một ngày một đêm.
Tô Bỉnh vô cùng mệt mỏi, anh dùng dao giết chết một con quái vật bay và nhảy lên ngọn cây nhìn về phía xa. Một thành phố lớn với bức tường cao đã xuất hiện ở trong tầm nhìn của anh.
Thành phố quốc gia Nam Trạch.
Thủ đô lúc này đang trong tình trạng thiết quân luật, những người lính với khuôn mặt ngưng trọng có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên bức tường thành.
Ngoài ra, nhiều người dân tị nạn đã chạy đến và bị ngăn cản bên ngoài thủ đô.
Tổ Binh là một tên võ sĩ, anh khuếch tán ra khí tức mạnh mẽ của mình ra bên ngoài và nhanh chóng được phép vào thành phố.
Anh thăm dò một chút tin tức, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc hơn.
“ Phía Nam quốc gia Nam Trạch thực sự đã bị chiếm đóng hoàn toàn.”
“ Những con quái vật đó vô cùng khát máu, hung bạo, nhìn thấy bất kì ai cũng giết. Nghe nói ở phía Nam khó có thể nhìn thấy người sống sót. Các thành phố phía Nam cơ hồ đã không còn người sống sót.”
Tô Bỉnh cũng không cho rằng tin tức này phóng đại.
Anh đến từ phương Nam xa xôi, một đường chạy tới nơi này. Trên đường đi, anh đụng phải những con thú bay biến dị, những người thức tỉnh khác có thực lực không mạnh bằng anh ta, cơ hội chạy trốn của bọn họ rất là nhỏ.
Ngay sau đó, Tô Bỉnh bản thân là một võ si, anh đã được chiêu mộ và gia nhập lực lượng bảo vệ thành phố.
Chưa đến nửa ngày, một làn sóng quái vật đang tiến thẳng đến thủ đô.
Vô số con quái vật bay trên trời và những con quái vật đang chạy ở trên mặt đất.
Quốc gia Nam Trạch quả nhiên có nội tình.
Vào thời khắc quan trọng của sự tồn vong của đất nước. Hai ông lão với mái tóc bạc phơ bay lên bầu trời.
Trận pháp phòng thủ của thành phố đã được kích hoạt.
Hàng trăm nghìn võ sinh canh giữ bức tường thành phố.
Tuy nhiên, thời gian chỉ xảy ra mấy phút thì bức tường thành đã tan vỡ hoàn toàn.
Tô Bỉnh nhìn thấy một con quái vật cao hơn trăm mét đang giẫm nát tường thành.
Anh thậm chí còn nhìn thấy hai người bảo vệ đất nước vừa mới bay lên trời liền từ không trung rớt xuống.
Anh theo dòng người chạy trốn về phía Bắc.
Lúc đầu, thủ đô không bị quái vật bao vây, rất nhiều thân ảnh võ sĩ đã nhảy lên và bỏ chạy về phía Bắc.
Thời gian trôi qua, ngày càng ít người có thể đuổi kịp tốc độ của anh.
Một số người thực lực không đủ dần bị bỏ lại phía sau.
Một số người đã bị những con quái vật kia đuổi kịp và giết chết.
Tô Bỉnh chạy trốn tới phía Bắc quốc gia Nam Trạch. Sau đó, anh chạy trốn vào vùng hoang dã. Ngay cả ở phía Bắc có một pháo đài hùng vĩ, nhiều người dân tị nạn cũng không nghĩ nó có thể ngăn cản được làn sóng quái vật đáng sợ kia.
“ Hô…Hô!”
Trên mảnh đất cằn cỗi, Tô Bỉnh bắt đầu thở dốc.
Tinh thần căng thẳng, gần như sắp sụp đổ luôn rồi.
Thể lực của anh gần như đã đến giới hạn. Anh chỉ có thể dựa vào ý chí của mình để bỏ chạy như một cỗ máy
Nguyên Lực của anh đã hao hết ba lần. Nếu như không có lọ thuốc Nguyên Lực mà vị tiền bối để lại ở trong chiếc nhẫn không gian. Anh đã sớm bị chết đi ở trong miệng của những con quái vật kia rồi.
Chạy trốn đến bây giờ, chỉ còn lại có một mình Tô Bỉnh.
Anh không biết mình đã chạy trốn được bao xa, chạy trốn được mấy ngày rồi. Mình có thể chạy trốn đến nơi nào.
Chỉ có bản năng sinh tồn thôi thúc anh tiếp tục bỏ chạy.
Những còn quái vật đó dường như có thể truy đuổi theo khí tức của anh và thỉnh thoảng chúng sẽ đuổi kịp lấy anh.
Một số con quái vật bay xuất hiện ở trên bầu trời. Khuôn mặt Tô Bỉnh lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Anh đã không còn sức để vung thanh đao lên nữa.
Sau khi chạy trốn lâu như thế, anh vẫn chưa thể nhìn thấy thế giới bên ngoài quốc gia Nam Trạch. Những suy nghĩ cuối cùng chống đỡ anh dần biến mất.
Con quái vật bay kia bắt đầu lao xuống.
Tô Bỉnh giơ lấy con dao rựa đã xuất hiện nhiều khe nứt, anh cố gắng tung ra một đòn đánh cuối cùng.
Đột nhiên, một âm thanh từ không trung truyền đến.
“ A, cái chỗ chết tiệt này thật sự có người sao? Đợi đã…Đây không phải là một con Ma thú sao?”
Giọng nói ở trên bầu trời dường như đang hét lên một loại ngôn ngữ tục tĩu nào đó.
Ngay sau đó, một tiếng rít vang lên, những con quái vật bay ở trên bầu trời dần dần rớt xuống mặt đất.