Chương 1246: Xảy ra biến cố

Lúc này, phía sau quán rượu có một cái sân độc lập rộng rãi.

Chàng trai trẻ ngồi xếp bằng ở trên chiếu rơm và tu luyện.

Một lúc sau, hai mắt hắn mở ra, hắn giống như một con sư tử đã thức tỉnh. Tuy nhiên, khí thế đáng sợ trong nháy mắt liền thu liễm lại. Ngoại trừ khuôn mặt hơi trưởng thành ra, hắn không khác gì so với những thiếu niên khác.

“ Tu luyện sau khi đạt tới Ngưng Nguyên Cảnh quá chậm.”

Thanh niên Tô Bỉnh nhíu mày nói, “ Nếu dựa theo tốc độ tu luyện bây giờ, mình ít nhất phải mất năm sáu năm mới có thể đạt được thức tỉnh cấp 11. Có lẽ, mình phải mất thêm khoảng bảy tám năm mới có thể đạt đến thức tỉnh Đại Viên Mãn. Mình có thể đạt tới cấp bậc Siêu Phàm hay không thì chuyện đó vẫn còn chưa biết….Làm sao lại có thể chậm như thế này?”

Cha mẹ Tô Bỉnh đều là những người thức tỉnh có thực lực không kém. Nếu dựa theo cấp bậc ở trong giang hồ thì bọn họ đã đạt tới cấp hai.

Tuy nhiên, khi còn nhỏ, cha mẹ hắn đã gặp phải tai nạn và qua đời, để lại Tô Bỉnh còn nhỏ chưa có thức tỉnh.

Sau đó, vì sinh tồn và muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của cha mẹ. Tô Bỉnh đã trở thành một tên thợ săn chuyên nghiệp. Anh chuyên môn đi săn những con thú lạ ở gần núi, hoặc những con thú biến dị có huyết mạch bình thường và đem bán nó cho quán rượu.

Một lần nó, anh không gặp may mắn, bị một con quái thú đuổi theo và rơi xuống đáy vực sâu. Anh không ngờ ở trên đầu ngón tay của bộ thi cốt kia nhìn thấy một vật phát sáng…

Tô Bỉnh nhìn xuống và sờ lấy ngón tay của bộ hài cốt kia, anh tìm thấy một chiếc nhẫn bạc ở trên ngón tay.

“ Không nghĩ tới, những chiếc nhẫn không gian thực sự tồn tại ở trên thế giới.”

Chiếc nhẫn không gian này rất nhỏ, nó không đến một mét khối, nhưng ở bên trong ẩn chứa mấy quyển sách cũ, một ít thảo dược và một ít khoáng vật.

Một trong số đó chính là phương pháp tu luyện, “ Bí quyết thực sự tu luyện Đại Nhật ( phần một).

Tô Bỉnh biết mình có thể trở thành thiên tài ở trong mắt người ngoài, nhưng…Đó là vì hắn đã tu luyện một cuốn sách tu luyện cao cấp hơn.

“ Theo những kinh nghiệm ghi chép lại ở trong cuốn sách này. Sau khi đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh, người ta có thể cảm nhận được Nguyên Khí ở trong thiên địa. Tốc độ tu luyện hẳn không chậm hơn bao nhiêu, tuy nhiên…”

Tô Bỉnh nhắm mắt lại lần nữa, anh cảm nhận được giữa thiên địa chỉ rải rác những hạt ánh sáng Nguyên Khí.

Rõ ràng có cái gì đó không đúng.

“ Quả nhiên, thiên phú của mình quá kém cỏi…”

“ Kinh nghiệm ở bên trong cũng ghi lại rất nhiều thiên tài chỉ mất vài năm liền có thể tu luyện đến Đại Viên Mãn, nhưng bọn họ đều bị kẹt ở bình cảnh không thể nào đột phá và chờ đến khi già và chết đi…Nếu đổi lại là mình thì sẽ càng khó đột phá tới Siêu Phàm.”

“ Tuy nhiên, thế giới Nam Trạch không phải là trung tâm của thế giới, nơi này chỉ là một vùng biên giới. Nếu như mình có thể đi tới trung tâm thế giới, thành phố Đại Đạo nơi mà tất cả tiền bối luôn hướng tơi. Mình sẽ có cơ hội đột phá tới Siêu Phàm.”

“ Ngay cả khi mình chỉ tiến đến một thành phố hạng hai.”

“ Nhưng, mình làm sao để rời khỏi quốc gia Nam Trạch và nên đi về hướng nào…”

Tô Bỉnh hoàn toàn không biết gì cả.

Anh hiện chỉ là một tên thức tỉnh cấp cao và thông tin của anh biết được cũng không thua kém gì những người ở trong gia tộc bao nhiêu. Ngay cả khi anh biết, ngoại trừ phía Nam dãy núi Thiên Tiệm, nếu đi sâu vào đó chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm. Đó là vùng đất hoang vu và vô tận.

“ Chẳng lẽ, mình đi về phía Nam và vượt qua dãy núi Thiên Tiệm mới có thể tìm được những quốc gia khác?”

Tô Bỉnh cảm thấy những cuốn tiểu thuyết đều viết như thế.

“ Tuy nhiên, với thực lực của mình để vượt qua dãy núi Thiên Tiệm thì điều đó là không thể nào. Hiện tại, thời điểm này chưa phải là lúc đề anh liều mạng.

Anh trầm tư suy nghĩ.

Bỗng nhiên, mặt đất chấn động nhẹ và không lớn, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được điều đó.

“ Động đất? Không, chờ một chút, bên ngoài hình như hơi hỗn loạn?”

Tô Bỉnh đột nhiên đứng dậy, trong lòng anh có dự cảm không tốt.

Anh không hề do dự và nhặt thanh kiếm cầm ở trong tay. Anh mở cửa và nhảy lên mái nhà chỉ trong vài bước.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, ở phía xa thị trấn, bầu trời tràn ngập sương mù màu đỏ và vô cùng quỷ dị.

Cảm giác đè nén càng lúc càng nhiều.

Anh do dự một hồi, Tô Bỉnh liền nhảy qua mái nhà, rất nhanh, anh đã đến được biên giới của thị trấn Nguyên Thủy.

Thị trấn Nguyên Thủy có chữ Thủy ở trong đó, bởi vì, một hồ nước xuất hiện gần ở thị trấn. Tên của cái hồ đó là Thủy Nguyên và đó là nơi cung cấp cho thị trấn rất nhiều cá tươi.

Vào lúc này, mặt nước hồ Thủy Nguyên vốn là một vùng sóng xanh bao la đột nhiên chìm xuống bên dưới. Nó giống như một cái hố ở giữa hồ và nước hồ đã đổ xuống giống như thác nước. Mặt nước hồ Thủy Nguyên đổ xuống bên dưới đã giảm một cách rõ rệt.

“ Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đất lún sao?”

Một số chiến sĩ có tốc độ rất nhanh và tiến đến gần hồ Thủy Nguyên.

Ngoài ra, một số võ sĩ vốn đang ở gần hồ Thủy Nguyên, cẩn thận từng tí một và đang tiến về phía trung tâm hồ.

Tô Bỉnh lỗ tai khẽ nhúc nhích, anh nghe thấy không ít võ giả lão luyện thấp giọng nói chuyện.

Bọn họ nghĩ đó là một loại di tích đang trong quá trình xuất hiện.

Nghe đồn hoàng gia Nam Trạch đã xây dựng vương quốc sau khi bọn họ khai quật một di tích nào đó.

Các võ sĩ càng trở nên điên cuồng hơn.