Sau khi ở thị trấn băng chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, Victor và hai người khác đã biết được một số thông tin về thế giới Atrium.
Nó không hề nhiều.
Bởi vì nhân lực và sức lực có hạn, thị trấn băng lấy ẩn nấp làm chủ. Nó nằm ở rìa biên giới và có ít dấu vết của những sinh vật có trí tuệ.
“ Thế giới Atrium là thế giới có nhiều chủng tộc tồn tại. Nhân loại cũng có những không hề nhiều.”
Quý Khải Bằng nhìn thông tin ở trên mình chỉ có vài trang.
“ Người thống trị thế giới Atrium chính là bộ tộc Hắc giác. Nó là một trong những bộ tộc thuộc nhánh những bộ tộc có sừng…”
Thời gian ở trong thành phố Hư Không, học viên ngoài việc tu luyện. Bọn họ cũng bắt đầu tiếp xúc với một số kiến thức về vũ trụ.
Ba người đều có một chút hiểu biết về bộ tộc sừng.
Đây là một bộ tộc lấy sừng làm vẻ đẹp. Nó trải rộng khắp vũ trụ. Nếu xét về số lượng ở trong vũ trụ thì nó chỉ đứng sau bốn chủng tộc hùng mạnh như nhân loại và Linh tộc.
Tuy nhiên, chất lượng bọn nó kém hơn nhiều. Bộ tộc sừng thậm chí còn chưa có người nào sinh ra có thể lực ngang bằng với thế lực cấp bậc bá chủ.
“ Dù vậy, bộ tộc sừng vẫn là chúa tể tuyệt đối ở thế giới Atrium và chúng ta không nên xem thường nó.”
“ Đúng thế, thế giới Atrium là một thế giới tiên tiến, 99,9% sẽ có cường giả cấp bậc lĩnh vực. Thậm chí, nơi này có thể có cường giả đỉnh phong. Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ.”
“ Chờ một chút, chúng ta chỉ cần điều tra truyền thuyết cây thần. Vì cái gì ,chúng ta cần phải xung độc với bộ tộc sừng?”
“ Ài, ngươi nói thật có lý, vì sao tôi lại không nghĩ tới điều này.”
Ở thế giới Atrium có nhân loại, nên ba người không cần phải cải trang quá nhiều. Bọn họ chỉ cần mặc bộ quần áo thông thường ở thế giới đó rồi khỏi khu vực băng giá. Bọn họ liền hướng đến khu vực hạch tâm của thế giới Atrium.
…
Sơn Hải đại thế giới.
Kể từ khi Đại Đạo Tông thể hiện sức mạnh tuyệt đối của mình và tiêu diệt các thế lực thù địch hàng đầu chẳng hạn như thành phố bóng đêm. Toàn bộ đại lục cũng như vùng biển vô tận ở bên ngoài lục địa đều lấy Đại Đạo Tông và loài người làm chủ.
Ít nhất mặt ngoài thể hiện như thế.
Bây giờ, ngay cả khi họ chỉ là những người bình thường, địa vị của họ với tư cách là loài người có thể cho phép bọn họ nhận được nhiều sự ưu đãi ở những thành phố xa lạ.
Khoảng cách trận chiến kia đã trôi qua nhiều năm, hầu hết những người bình thường và những người thức tỉnh đã quên đi sức mạnh của Đại Đạo Tông ngày đó đã bao trùm một nửa lục địa.
Tuy nhiên, đối với những thủ lĩnh cấp cao của các thế lực, bọn họ không thể nào quên được.
Vì thế, các thế lực mặc dù lén lút thực hiện một số động thái nhỏ, nhưng cũng không dám vượt qua giới hạn. Sơn Hải đại thế giới cũng bước vào thời kì hòa bình, các thành phố dần được xây dựng ở một số khu vực có địa hình sông núi hiểm trở bởi vì chiến đấu gây nên.
Đại lục phía Đông Nam, nó tiếp giáp với dãy núi Thiên Tiệm.
Một quốc gia nhỏ có tên là Nam Trạch.
Nơi này cách xa trung tâm đại lục, xa hơn rất nhiều so với hoàng triều Đại Xương, nơi Đường Vũ từng ở đó một đoạn thời gian.
Nồng độ Nguyên Khí mỏng manh và chỉ có một số mỏ Nguyên Tinh cấp thấp ở khu vực xung quanh.
Sự phát triển của toàn bộ quốc gia Nam Trạch đều tuột lại ở đằng sau. Bất kể công nghệ rune hay số lượng cường giả đều kém xa hơn nhiều so với hoàng triều Đại Xương. Tuy nhiên, bởi vì nó nằm ở một góc nên xung quanh quốc gia Nam Trạch không hề có bất kì chủng tộc có trí tuệ nào cả. Ngoại trừ những con thú biến dị không mạnh lắm thỉnh thoảng chạy ra từ dãy núi Thiên Tiệm ở phía Nam và các nhánh sống nhất định ở gần đó. Đó cũng không phải là mối đe dọa gì cả.
Mấy trăm năm qua, quốc gia Nam Trạch đã sống và làm việc trong hòa bình vô cùng mãn nguyện. Dân số đã tăng gấp mấy lần và qui mô cũng mở rộng hơn rất nhiều…Tuy nhiên, đây vẫn chỉ là một quốc gia nhỏ bé bình thường.
Thức tỉnh cấp cao đi ở trên đường được xem là cao thủ.
Thị trấn Nguyên Thủy là một thị trấn đặc thù nằm ở phía nam quốc gia Nam Trạch. Bởi vì, nó nằm gần các dãy núi Thiên Tiệm và có những con đường chính thức dẫn thẳng đến một số thành phố ở xung quanh nên thị trấn Nguyên Thủy luôn thịnh vượng và võ thuật rất được tôn trọng ở nơi này.
Các chiến binh mặc trang phục lạ mắt và đeo kiếm có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Thỉnh thoảng, bạn có thể nhìn thấy các cao thủ bay qua mái nhà và tường. Một số thì nhảy vọt liền biến mất.
“ Đó chính là cao thủ Tố Thể Cảnh sao?”
“ Tố Thể Cảnh chả đáng xem đâu? Bạn không nghe nói gần đây có một chàng trai trẻ Ngưng Nguyên Cảnh xuất hiện ở thị trấn Nguyên Thủy chúng ta hay sao?”
“ Ồ! Có cả thiên tài như thế nữa sao?”
Người kể chuyện ở trong quán rượu nước miếng văng tung tóe kể ra một số câu chuyện. Khi nhắc đến vị thiên tài trẻ tuổi kia, có người thốt lên kinh ngạc. Tuy nhiên, không ít chiến binh đến từ các thành phố xung quanh lại tỏ vẻ xem thường.
Chuyện đó thật hay sao?
Một thiếu niên mười mấy tuổi liền tu luyện đến thức tỉnh cấp cao?
Ngay cả ở bên trong những thành phố lớn, con cái của các gia tộc lớn cũng không thể nào làm được.
Cao thủ ở trên nổi tiếng ở trong giới giang hồ. Mỗi một người đều có thực lực Ngưng Nguyên Cảnh và đều là những cao thủ nổi tiếng.
Một tên nhóc miệng còn hôi sữa? Nếu có thể thức tỉnh tới cấp năm, bước vào cấp ba cao thủ thì đã được xem là thiên tài ở trong thế hệ trẻ.
Những chiến sĩ có kiến thức xem thường nhưng cũng không có phản bác lại. Bọn họ không cần phải nghiêm túc đối với một số người bình thường.
Dù sao thì người bình thường làm gì hiểu mấy chuyện này.