Chương 1248: Chiến lược rút lui

Tô Bỉnh vẫn còn ngơ ngác. Trong nháy mắt, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc quần bó màu đen xuất hiện trước mặt anh.

Điều này khiến anh giật mình không thôi.

Người đàn ông cầm ở trong tay một chiếc cánh màu xám bị gãy. Đó là cái cánh của con quái vật kia bị chặt đứt đi.

Một lát sau, một ngọn lửa bùng lên ở trong lòng bàn tay của người đàn ông. Nó đốt cháy hoàn toàn đôi cánh màu xám, vẻ mặt của hắn dường như trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

“ Này nhóc, ngươi từ nơi nào đến? Cậu biết những con Ma thú đó sao?”

Khí tức của người đàn ông dâng trào và anh ta cảm thấy nó giống như một mặt trời thu nhỏ lại.

Anh cũng không dám giấu diếm và cũng không có suy nghĩ giấu nó.

“ Tôi…Tôi đến từ quốc gia Nam Trạch. Những…con quái vật đó lần đầu tiên xuất hiện ở gần thị trấn Nguyên Thủy. Nhưng chỉ trong vài ngày, bọn chúng đã quét sạch toàn bộ quốc gia Nam Trạch. Thủ đô đã bị chiếm từ lâu. Lúc này, quốc gia Nam Trạch có lẽ…”

Sắc mặt hắn trông vô cùng ảm đạm.

Người đàn ông…một điều tra viên ưu tú thuộc nhánh quân đoàn thám hiểm ở thành phố Đại Đạo Tông hơi ngạc nhiên khi nghe đến điều này.

Người thiếu niên ở trước mặt nói rất rõ ràng, hắn không chỉ trả lời những vấn đề hắn hỏi, còn bổ sung chi tiết hậu quả của sự việc lần này.

Quan trọng hơn, hắn thực sự đã chạy trốn mấy ngày liên tục từ thị trấn Nguyên Thủy lúc ban đầu tới mảnh đất hoang vu này?

Tên này phải thật sự may mắn quá đi.

Có phải hay không…

Anh nghĩ tới một loại truyền thuyết.

Tô Bỉnh hơi cúi đầu.

Mặc dù người đàn ông ở trước mắt này có thực lực mạnh đến mức đáng sợ. Ở trong cảm nhận của hắn, người đàn ông đứng ở trước mặt mình có thực lực vượt xa hai ông lão tóc trắng ở kinh thành, nhưng anh vẫn cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Dù sao người ta cũng là người chứ không phải là quái vật.

“ Tiền…Tiền bối?”

“ Tôi họ Diệp, cậu gọi tôi là anh Diệp được rồi.”

“ Vâng…Anh Diệp.”

Tô Bỉnh cảm thấy hơi khó xử..

Không phải tất cả những người có thực lực Siêu Phàm đã mấy trăm tuổi hay sao?

Ngay cả khi nhìn anh ta còn trẻ, thời gian đột phá cũng tương đối sớm mà thôi.

Những người đạt đến Siêu Phàm ưa thích giả bộ nai tơ như thế này sao?

Suy nghĩ ở trong đầu Tô Bỉnh thoáng qua, anh quan tâm đến vấn đề thực tế hơn:” Anh Diệp, chúng ta nên làm gì bây giờ? Những con quái vật đó nhiều đến vô tận. Liệu các quốc gia khác…Có thể năng cản được bọn nó hay không?”

“ Ma Thú không phải là vấn đề, tôi chỉ sợ…”

Người họ Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng phương xa, sửa lời lại: “ Vấn đề của Ma Thú không hề nhỏ.”

Tô Bỉnh nhìn thấy một đường chỉ đen xuất hiện ở cuối bầu trời.

Hóa ra đó là một làn sóng quái vật được tạo thành bởi vô số những con quái vật biết bay.

Một mảnh hoàn toàn đen nghịt.

Một số con quái vật to lớn dẫn đầu đội bay.

Bảy tám đôi cánh, bốn năm cánh tay, dường như vô số con quái vật được ghép lại với nhau.

“ Anh, anh Diệp, những con quái vật khổng lồ đó rất mạnh.

Hai vị Siêu Phàm ở trong thủ đô chính là do những con quái vật to lớn này bao vây và bỏ mạng.

Tô Bỉnh còn chưa nói xong, anh đã bị xách lên. Cảnh tượng ở trước mắt nhanh chóng xa dần.

Oanh!!!

Một chùm ánh sáng đỏ xuyên qua bầu trời và một cái hố như miệng núi lửa được tạo ra.

Hắn mở miệng, nhưng không hề có bất kì âm thanh nào phát ra.

Cơ thể vẫn được bao bọc ở trong Nguyên Lực và đang ở trên bầu trời di chuyển nhanh chóng.

Tuy nhiên, những con quái vật bay đuổi theo không ngừng.

Đột nhiên, anh Diệp mang hắn bay theo dừng lại và đứng ở trên không trung với một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ.

Một đường màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt ở con quái vật đang không ngừng tiến tới. Một nhát chém, cơ thể và đầu của con quái vật tách ra. Sau đó, nó bay về phía trước một khoảng cách nhất định rồi từ trên trời rơi xuống.

“ Thật, thật mạnh.”

Hai mắt Tô Bỉnh mở thật to.

Anh Diệp không chỉ mang theo anh vô cùng vướng víu, mà anh ta còn giết từng con quái vật khổng lồ đang truy đuổi theo phía sau.

Lúc này, một làn sóng quái vật bay đã bay tới gần.

Bóng tối bao trùm và trong số đó có những con quái vật có kích thước to lớn.

Đột nhiên, anh từ hi vọng liền rơi xuống tuyệt vọng.

Sắc mặt của anh Diệp cũng ngưng trọng.

Thanh đao đã được bỏ vào trong vỏ…Đây là muốn từ bỏ kháng cự sao?

Hắn chỉ nghe thấy anh ta nói:

“ Xem ra, nhất định phải thực hiện chiến lược rút lui khi cần thiết rồi.”

Rút lui gì?

Tô Bỉnh vẫn còn đang mơ hồ, một vầng hào quang bao phủ cả hai người lại. Sau một khắc….

Hô~

Bầu trời xanh, mấy trắng, những tòa nhà cao tầng san sát và dòng người qua lại ở trước mặt vô cùng phồn hoa.

Tô Bỉnh hoàn toàn choáng váng.