Chương 1164: Tâm tư tinh tế

Dương Nguyệt tu luyện công pháp do Đường Vũ sáng tạo, có thể được xem như là một người đệ tử kí danh. Lý Nhị Ngưu tuy không phải, nhưng hắn vẫn là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Đại Đạo Tông. Đường Vũ quả thật cho bọn họ ăn một ít canh gà…Khục, cho bọn họ thiết lập một số giá trị đúng đắn, cũng xem như đã chỉ điểm.

Hạ Viễn Hàng và những người khác thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đã quyết tâm ôm chặt lấy bắp đùi này.

Ngay sau đó, một tiếng hét vô hình ở sâu trong rừng. Nó giống như một tiếng gào thét phẫn nộ. Bọn họ chỉ hơi thất thần, nhưng càng có nhiều dây leo lao ra từ khu rừng ở phía xa.

Ngoài các loại dây leo màu xanh đậm, còn có một số loại dây leo màu nâu sẫm.

Nó thậm chí đáng sợ hơn.

Lý Nhị Ngưu đấm ra, vô số cây dây leo màu xanh đậm vỡ vụn, trong khi những cây dây leo màu nâu sẫm khi chạm vào thì vang ra từng tiếng vang như âm thanh của kim loại. Nó quằn quại một hồi thì vết thương nhanh chóng lành lại.

Khi nhìn thấy điều này Hạ Viễn Hàng và những người khác đều sợ hãi.

Điều đáng sợ nhất chính là dây leo phảng phất dường như vô tận. Nó có mặt ở khắp mọi nơi và khí tức cũng trải rộng ra toàn khu vực. Bọn họ căn bản không thể nào xác định đâu là khu vực trung tâm của đám yêu thực này.

Dựa theo bản chất của yêu thực, khi dây leo bị hao tổn, nó căn bản sẽ không hề tổn thương đến bản nguyên.

Không mò đến cực hạn của gốc yêu thực này, họ còn ở trên sân nhà của đối phương. Phương pháp tốt nhất để đối phó với vấn đề này chính là mở ra một con đường máu rồi sau đó mới vòng qua khu vực này.

Tuy nhiên, Hà Viễn Hàng không hề mở miệng.

Quả nhiên,

Ngay sau đó, cô gái tên Dương Nguyệt đã duỗi ngón tay thon dài của mình ra. Cô chỉ về phía trước và không gian liền vặn vẹo: “ Tìm thấy rồi.”

Nguyên Lực trên người Lý Nhị Ngưu bốc lên ngọn lửa cao bảy tám mét. Nó giống như một lớp áo giáp thật dày. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng và anh trong như một cái máy ủi lủi về phía trước. Một con đường rộng lớn khoảng mười mét, ngay cả những sợi dây leo màu nâu sẫm cũng bị nghiền nát hoàn toàn dưới sự va chạm đó.

“ Đuổi theo.”

Dương Nguyệt ra hiệu.

Hạ Viễn Hàng và những người khác nhanh chóng đi theo phía sau. Không gian bị dọn sạch rất nhanh bị đám dây leo lấp lại. Tuy nhiên, mỗi khi dây leo muốn tấn công về phía bọn họ liền chạm phải một bức tường vô hình và sau đó họ liền thấy những tro bụi bay ngang qua.

Không lâu sau, từ sâu trong rừng truyền ra những tiếng rít vô hình. Những sợi dây leo nhanh chóng lui lại, xa xa truyền đến một trận chấn động kinh thiên động địa.

Bang!

Bang!

Bang!

Một quả cầu khổng lồ từ vô số dây leo màu xanh đậm kết lại từ xa dâng lên.

Nó cao ít nhất vài trăm mét, tùy tiện một sợi dây leo ở bên trong va trúng thì một ngọn đồi nhỏ cũng sẽ bị đập nát.

Bên cạnh quả cầu màu xanh biếc còn có một bóng người nhỏ bé đầy uy nghiêm bay thẳng lên trời.

Từng quyền đấm ra và xuyên thấu cả trời đất.

Quả cầu ở độ cao mấy trăm mét bị xé toạc hoàn toàn. Nó lộ ra một phần lõi màu đỏ sậm ở bên trong.

Lý Nhị Ngưu thừa thế xông lên. Anh đem hạch tâm màu đỏ sậm đó đánh cho vỡ vụn, nhanh chóng hồi phục lại dưới sức mạnh của bản nguyên.

Những tiếng rít gào vang lên.

Con yêu thực dây leo sợ hãi, nó nhúc nhích bỏ chạy về nơi xa. Tuy nhiên, nó làm sao có thể chạy nhanh hơn được Lý Nhị Ngưu. Anh tung ra một đấm và đem nó đánh xuống mặt đất. Sau đó, anh kéo nó ra và tiếp tục đánh xuống mặt đất.

Phảng phất Lý Nhị Ngưu mới là Ma Vương, cây dây leo nhỏ dưới cơn bão táp tấn công dữ dội đó giống như một đứa bé yếu đứa và đáng thương. Nó dần phát ra tiếng gào thét.

“ Nhị Ngưu, lưu lại một tay.”

Dương Nguyệt đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô vội vàng tiến về phía trước.

Yêu thực dây leo đã thu nhỏ lại thành một quả bóng. Nó chỉ cao mấy chục mét, bảo vệ chặt chẽ hạch tâm. Nhưng, nó cũng không dám bỏ chạy, cũng không dám hét lên, dưới khí thế mạnh mẽ của Lý Nhị Ngưu chỉ có thể run lẩy bẩy.

Dương Nguyệt giải phóng lực lượng tinh thần của mình, lộ ra một nụ cười vô hại, “ Ta hỏi, ngươi trả lời.”

Yêu thực dây leo màu xanh biếc run rẩy gật đầu.

Một lát sau.

“ Quả nhiên có manh mối.” Dương Nguyệt mở miệng: “ Tiểu Đằng nói nó đã nuốt không ít Dị tộc và thú biến dị. Ngay cả một phần kí ức của chúng, trong đó có tin tức về bộ tộc bá chủ kia.”

“ Hưởng Tây Nam, khoảng….À, để tôi tính toán một chút, cách đây khoảng 3000 cây số.”

Cô nói thêm: “ Đó là bộ tộc Mộc Linh. Bộ tộc đó có được lực lượng nô dịch đám yêu thực, Tiểu Đằng hình như cũng có chút sợ hãi.”

Những sợi dây leo run rẩy, không biết nó đang sợ hãi bộ tộc Mộc Linh hay đang sợ hãi nguồn Nguyên Lực còn chưa tán đi của Lý Nhị Ngưu.

Tình báo mấu chốt rốt cục cũng đến tay.

Hạ Viễn Hàng giật mình.

Những ngày gần đây, bọn họ cứ di chuyển về phía Tây, nhưng không ít lần đột nhập vào những nơi nguy hiểm và đầy rẫy đám yêu thực.

Mỗi lần đều tốn hao không ít công sức mới có thể thoát ra được.

Khu vực mới vừa xâm nhập mặc dù chỉ có một gốc yêu thực. Tuy nhiên, mức độ nguy hiểm của nó đã vượt xa mười mấy lần trước đó. Có thể nói đây chính là một nơi tuyệt địa, thú biến dị cấp hai xông vào nơi này cũng không thể nào thoát khỏi cái chết.

Lúc đầu, Hạ Viễn Hàng cảm thấy Dương Nguyệt có phần liều lĩnh và kinh nghiệm sống ở nơi hoang dã hầu như không có.

Bây giờ, anh đã hiểu được.

Hóa ra mục đích của người ta muốn tìm kiếm một con yêu thực mạnh mẽ.

Siêu Phàm nhân loại có tới 3000 năm tuổi thọ, mà đám yêu thực thường có tuổi thọ vượt xa cả nhân loại.

Yêu thực càng mạnh mẽ thì có thể sống mấy chục nghìn năm, thậm chí mấy trăm nghìn năm. Kiến thức của bọn chúng vượt xa cả bộ tộc người sói. Bọn chúng chính là nguồn tin tức tình báo tốt nhất.

Trước đó, đám yêu thực quá yếu, trực tiếp bị giết chết. Mãi đến tận bây giờ, khi con yêu thực mạnh mẽ này bị bắt lấy. Dương Nguyệt mới mở miệng và lấy được những tin tức mà mình muốn có.

Mạnh mẽ!

Liều lĩnh chỉ là vẻ bề ngoài, ẩn dưới sự liều lĩnh đó chính là những suy nghĩ tinh tế và kế hoạch tỉ mỉ.

Không hổ danh là đệ tử của thành chủ.

Hạ Viễn Hàng và những người khác bày tỏ sự ngưỡng mộ bằng ánh mắt lấp lánh.

Lý Nhị Ngưu gãi đầu, nhiệm vụ lần này không ngờ lại thuận lợi như vậy.