Chương 1165: Bộ tộc Mộc Linh

Ở giữa trung tâm đại lục yêu thực, một mảnh đất giàu tài nguyên và phong phú. Những gốc cây khổng lồ cao hàng trăm mét.

Hạ Viễn Hàng và những người khác phải mất thêm mấy ngày nữa mới tìm được khu vực này, nơi này chính chỗ ở của bộ tộc Mộc Linh.

Trong lúc đó, không ngoài dự đoán của Hạ Viễn Hàng. Bọn họ lại xông vào một ít hiểm địa, tuyệt địa.

Sau khi giết chết yêu thực, bọn họ đã có được thông tin và vị trí chi tiết hơn sau nhiều lần xác minh và nhanh chóng đến khu vực đó.

“ Phía trước chính là bộ tộc Mộc Linh sao? Nó dường như không hề khác mấy những khu vực khác.”

“ Không! Cây cối ở chỗ này cao hơn.”

“ Chúng ta phải cẩn thận một chút.” Hạ Viễn Hàng quan sát xung quanh.

“ Không! Chúng ta đã bị phát hiện.” Dương Nguyệt bỗng nhiên nói ra.

Yêu thực hòa vào núi rưng, rất khó bị phát hiện, Dương Nguyệt không am hiểu về khả năng dò xét. Tuy nhiên, bộ tộc Mộc Linh thì lại khác, bọn họ rất nhanh sẽ bị cảm nhận của cô nắm bắt được.

Sưu sưu sưu ——

Những bóng người lần lượt xuất hiện, có người đứng, có người ngồi xổm ở trên ngọn cây. Bọn chúng cầm những cây cung hoặc quyền trượng trong tay, mơ hồ bao vây lấy bọn họ.

Bộ tộc Mộc Linh có dáng người đẹp và mảnh khảnh, tương tự như nhân loại. Tuy nhiên, ở phần tai và tóc thì có sự khác biệt. Phần tai của bộ tộc Mộc Linh giống như lá cây, tóc thì màu sắc màu xanh biếc và có vô số nhánh cây mọc ra. Nó trông giống như một cặp sừng nhô ra.

Quần áo của bọn chúng khác với những bộ tộc người ngoài hành tinh, bọn họ ăn mặc rất đơn giản. Bộ tộc Mộc Linh dùng lá cây phi phàm dệt thành những bộ quần áo tinh xảo, bên trên còn khắc lấy phù văn và hào quang vẫn đang vận chuyển.

Với sự xuất hiện của những thành viên bộ tộc Mộc Linh, toàn bộ khu rừng giống như một con sư tử đã thức dậy.

Giữa những âm thanh ầm ầm, hào quang những cây khổng lồ cao hàng trăm mét bốc lên. Một tên Siêu Phàm của bộ tộc Mộc Linh cưỡi lấy những dây leo đan xen lại thành một con rồng bay tới.

Trong nháy mắt, cả hai bên đều sẵn sàng ở thế tấn công.

Trung tâm bộ tộc Mộc Linh là một hồ nước có tên là Hồ Tổ Tiên.

Hòn đảo ở trên hồ nước chính là quê hương của bộ tộc Mộc Linh.

Bọn họ đã sống ở đây không biết từ kỷ nguyên nào. Khi thảm họa xảy ra, bộ tộc Mộc Linh chịu lấy tổn thất nặng nề. Sau vô số năm phát triển, mặc dù bộ tộc bọn họ vẫn chưa khôi phục lại thời kì thịnh vượng giống như trong ghi chép, nhưng họ đã là chúa tể của mảnh lục địa này.

Thậm chí, bộ tộc Mộc Linh đã thăm dò toàn bộ đại lục, vượt ra đến bên ngoài đại lục chính là phần biển vô tận.

Tuy nhiên, số lượng thành viên của bộ tộc Mộc Linh có hạn. Hầu hết thời gian, bọn họ chỉ xuất hiện ở phần trung tâm của đại lục và chỉ còn lại những truyền thuyết về các thành viên bộ tộc Mộc Linh ở bên ngoài đại lục.

Trên hòn đảo ở giữa Hồ Tổ Tiên có một cây cổ thụ.

Cây cổ thụ này đối với bộ tộc Mộc Linh có ý nghĩa rất lớn và bản thân nó cũng rất quý giá. Tuy nhiên, nó cũng không phải yêu thực, vô số năm đã trôi qua, sinh mệnh của cây cổ thụ này cũng sắp kết thúc.

Mấy ngày trước, trên cây cổ thụ truyền ra sự dao động khác thường. Tổ địa bộ tộc Mộc Linh nằm ở trung thâm, đủ an toàn. Ở trong hoàn cảnh bình thường, sẽ không có bất kì tộc nhân nào đến đây, tình trạng bất thường của cây cổ thụ sẽ không người nào chú ý tới.

Sự biến động vào ngày này đã đạt đến đỉnh điểm và những linh hồn vô hình có thể nhìn thấy bằng mắt thường lại hiện ra từ cây cổ thụ.

Đột nhiên, cây cổ thụ vốn đã khô héo lại càng thêm khô héo. Một chiếc láo vàng úa từ trên cành cây rơi xuống. Sau vài hơi thở, cây cổ thủ liền tràn ngập tử khí, từng tiếng nứt ra của cành cây rộng mấy mét giống như những bức tường nứt ra.

Trước cây cổ thụ liền xuất hiện một chồi non mới mọc lên.

Chồi non uốn lượn trồi lên và chậm rãi biến thành một thành viên của bộ tộc Mộc Linh.

Linh hồn vô hình lướt vào bên trong cơ thể chồi non hình thanh. Trong nháy mắt, cơ thể vốn có phần thô ráp, hoàn toàn biến thành một nam nhân tuấn mỹ và tộc nhân cao quý của bộ tộc Mộc Linh.

Một dấu ấn hình lá cây xuất hiện ở trên trán của hắn.

Không biết qua bao lâu, khí tức của trên người tên Mộc Linh này tăng cao, cuốn lên một lần xong sau đó mới bị hắn khống chế một cách hoàn hảo đáp xuống đất.

Hắn mở mắt ra và nhìn vào lòng bàn tay của mình. Sau khi cảm nhận được cơ thể tràn ngập sức sống, hắn không nhịn được cười to.

“ Vua Mộc Linh đã quay trở về.”

Hắn là vua của bộ tộc Mộc Linh vô số năm về trước.

Khi hắn kế vị ngôi vị hoàng đế, tai nạn đã phát sinh. Nguyên Lực đã suy giảm, vua bộ tộc Mộc Linh đầy tham vọng đã phát hiện phiến đại lục này chính là toàn bộ thiên địa. Hắn bị hạn chế bởi Nguyên Lực và tài nguyên, không thể nào đột phá được nữa. Vua Mộc Linh không cam lòng tuổi thọ của mình hao hết mà chết đi, hắn liền lưu lại thủ đoạn ở phía sau.

Hòa nhập linh hồn vào cây cổ thụ của tổ tiên, dùng sức mạnh của cây cổ thụ để bảo vệ linh hồn đang say ngủ không bị tiêu tán.

Hắn hi vọng một ngày nào đó ở trong tương lai, bản thân mình sẽ phục hồi trở lại.

Tuy nhiên, hắn đối với sự bố trí của mình cũng không có bao nhiêu nắm chắc, nhưng hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Có thể dưới sự che chở của cây cổ thụ, linh hồn vẫn sẽ xảy ra một số tình huống ngoài ý muốn. Có thể, hắn sẽ không thể nào thức tỉnh cho đến khi Nguyên Khí khôi phục trở lại. Có thể, cây cổ thụ này sẽ không còn nữa, hoặc khi thức tỉnh sẽ bị người khác phá hư…

Có quá nhiều tình huống bất ngờ sẽ xảy ra.

Bản thân vua Mộc Linh đều cảm thấy khả năng thành công cũng không đến 10%.

Tuy nhiên, hắn vẫn làm, lợi dụng lực lượng cuối cùng của cây cổ thụ một lần nữa ngưng luyện thành một bộ thân thể vô cùng phù hợp với mình. Khi khôi phục trở lại, hắn sẽ ở trạng thái toàn thịnh.

“ Xem ra, ông trời cũng giúp mình rồi.”

“ Nguyên khí đã khôi phục, đột phá sẽ không còn trở ngại nữa. Trường sinh bất tử đã không phải là mộng ảo nữa rồi. Bản hoàng sẽ dẫn dắt bộ tộc Mộc Linh đi ra khỏi phiến đại lục này và chinh phục tất cả các chủng tộc khác, tái hiện lại sự huy hoàng của nhân loại năm đó, ha ha ha ha….Ơ?”

Hắn nhạy bén cảm nhận được, ở bên ngoài bộ tộc bộc phát ra từng cỗ năng lượng dao động.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trên phiến đại lục này, bộ tộc Mộc Linh còn có kẻ thù sao?

“ Để bản Hoàng xem thử, ai dám giương oai ở trên phiến đại lục này!”