Chương 1162: Đệ tử của thành chủ

“ A! Tôi phát hiện phần thưởng cho việc tìm thấy bộ tộc người sói đã được phát tới rồi.”

Hạ Viễn Hàng lộ ra vẻ vui mừng.

Các thành viên khác đều nhìn sang, có người đang giẫm xác con thú biến dị ở dưới chân, cũng không vội xử lý cái xác.

“ Công hội đã ghi lại một nhiệm vụ cấp S cho chúng ta và sự đóng góp sẽ được tính vào bảng xếp hạng thăm dò vùng đất mới.”

Đây có thể xem là nhiệm vụ cấp S dễ dàng nhất mà đoàn mạo hiểm Viễn Hàng chúng ta từng hoàn thành.

Nó tương đương với việc tặng không phần thưởng.

“ Hơn nữa, chúng ta còn có nhiệm vụ tiếp theo.” Hạ Viễn Hàng nói, “ Thành phố Thâm Lam đã phái cao thủ tới. Chúng ta có hai lựa chọn. Thứ nhất, hoàn thành giao tiếp với cao thủ thành phố Thâm Lam. Thứ hai, chúng ta sẽ phối hợp cao thủ thành phố Thâm Lam, tiếp tục điều tra bộ tộc ở trên vùng đất này, sẽ có rất nhiều phần thưởng không nhỏ.”

Anh dừng lại, “ Các anh em nghĩ sao nào?”

“ Dù sao, chúng ta cũng đang thăm dò vùng đất mới, đi tới nơi đâu cũng là thăm dò hết á. Đương nhiên, chúng ta lựa chọn ôm đùi cao thủ thành phố Thâm Lam. Dù sao thì những người đó cũng mạnh hơn đội trưởng chúng ta đúng không.”

“ Này, anh đừng nói thế chứ, đội trưởng chúng ta tốt xấu gì cũng là nhà mạo hiểm cấp bảy. Tuy, nhà mạo hiểm cấp chín cũng không kém hơn những cường giả quân đoàn kia.”

“ Đi sâu vùng đất mới, nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm không thấp. Không biết bên trong những cường giả kia? Có anh chàng đẹp trai nào hay không?”

Hạ Viễn Hàng: "..."

Đột nhiên, đồng hồ chiến thuật anh rung lên, anh giờ tay lên nhìn, “ Cường giả của thành phố Thâm Lam đã liên lạc với tôi. Bọn họ đang ở gần nơi này.”

Hạ Viễn Hàng và những người khác tìm thấy một ngọn đồi dễ thấy. Mấy phút sau, hai chấm đen nhỏ xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ.

Bọn họ mặc quần áo chiến đấu theo kiểu dáng thành phố Thâm Lam. Quan trọng nhất, sự rung chuyển của chiếc đồng hồ đeo tay của anh đã giải thích được thân phận của những vị khách này.

Cường giả chính thức của thành phố Thâm Lam.

Một nam một nữ, nhìn không hề lớn tuổi, nữ dung mạo không có gì nổi bật. Dung mạo có thể chấm 80 điểm. Nam thì có phần cường tráng.

Cánh tay to hơn bắp đùi mình ba phần.

Điều quang trọng nhất là hai người này, anh cũng không biết.

Hạ Viễn Hàng có phần nghi hoặc.

Người phụ trách xử lý công việc Dị tộc, nhất định phải là một tên cường giả. Anh đoán người đó có thể là Lục Tiểu Bằng hay Bành Ba. Anh đều biết rõ hai người này, những cường giả ở trong quân đội anh vẫn chưa quen thuộc cho lắm, nhưng ít ra anh cũng nghe nói qua. Thực lực của Hạ Viễn Hàng không được xếp hạng cao ở thành phố Thâm Lam, nhưng anh không hề thích khoe khoang thành tích của mình. Bởi vì, anh biết điều.

Tuy nhiên, một nam một nữ ở trước mắt, trong đầu anh đang tìm kiếm và so sánh có ai quen không.

Anh nghi ngờ, nhưng tự nhiên không hề biểu hiện ra bên ngoài, chỉ giải thích sự việc kĩ lưỡng hơn.

“…. Bộ tộc người sói cũng không hề mạnh. Trong toàn bộ tộc chỉ có tộc trưởng và hai vị trưởng lão đạt cấp bậc Siêu Phàm. Nghe nói vị đại tế ti cũng đạt cấp bậc Siêu Phàm, nhưng ngày hôm qua vừa mới qua đời.”

“ Chúng tôi đã thăm dò thử một chút. Sau khi thể hiện ra thực lực, bộ tộc người sói trực tiếp đầu hàng. Có lẽ do tình cảnh của bọn họ không ổn.”

Dương Nguyệt, Lý Nhị Ngưu dẫn đầu đoàn mạo hiểm Viễn Hàng nhanh chóng tìm thấy bộ tộc người sói.

Một bộ tộc nhỏ yếu chỉ có vài nghìn người và có mấy trăm chiến sĩ.

Bộ tộc bọn họ bị bao vây bởi yêu thực và thú biến dị, truyền thừa bị cắt đứt. Ngay cả bộ tộc có lịch sử mấy trăm nghìn năm vẫn không thể nào phát triển nổi. Thời kì huy hoàng nhất của bọn họ cũng chỉ có hơn mười tên Siêu Phàm. Sau đó, một con thú biến dị cấp hai đi ngang qua tiêu diệt, chỉ còn lại một số tộc nhân thoát được.

Dương Nguyệt và Lý Nhị Ngưu thoáng tản ra khí tức, khiến cho tù trưởng và những tên người sói càng thêm kính sợ.

Bọn họ biết gì nói nấy.

Trong miệng tù trưởng người sói, càng đi sâu vào bên trong, những loài thực vực đáng sợ sẽ tạo thành một nơi tuyệt địa kinh khủng. Nhiều khu vực, ngay cả thú biến dị cấp hai xâm nhập cũng không còn hài cốt.

Tuy nhiên, phạm vi hoạt động của bộ tộc người sói vẫn còn hạn chế. Bọn họ biết được tuyệt địa cũng không hề nhiều lắm. Họ cũng ít giao tiếp với những chủng tộc thông mình khác. Bọn họ chỉ biết bộ tộc người khỉ, bộ tộc hà mã, bộ tộc sâu và nhiều bộ tộc khác.

Nắm bắt được một vài manh mối quan trọng, nghe nói ở phía Tây, không biết khoảng cách bao xa. Một bộ lạc có thể được xem là chúa tể một phương. Bộ tộc đó nắm giữ được bí thuật điều khiển những con yêu thực kia.

Sau khi nắm bắt được nhiều tình báo chi tiết như thế, cả nhóm rời khỏi bộ tộc người sói.

Dương Nguyệt dùng tốc độ chậm rãi bay ở độ cao thấp. Cô chống cằm suy tư và quay đầu nhìn về phía Hạ Viễn Hàng. “ Không biết đoàn trưởng Hạ có ý nghĩ gì hay không?”

Hạ Viễn Hàng gãi đầu, bản thân anh cũng không phải là một tên mạo hiểm mưu trí. Những người còn lại ở trong đoàn không hề đáng tin cậy.

“ Mọi chuyện đều lấy hai vị làm chuẩn, đoàn mạo hiểm của chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp.”

“ Ở vùng đất mới, chúng ta phải hết sức cảnh giác với đám yêu thực. Nhiều yêu thực có kích thước khổng lồ và Nguyên Lực mạnh mẽ. Nếu không tìm được điểm yếu của bọn chúng thì rất khó đối phó. Bộ tộc hùng mạnh ở trong miệng đám người sói kia có thể trở thành bá chủ một phương. Có thể, bọn họ nắm giữ được phương pháp điều khiển đám yêu thực kia…”

Dương Nguyệt tay phải nắm lại, đấm vào lòng bàn tay trái, “ Đã như thế, chúng ta cứ tìm bá chủ bộ tộc kia. Đánh bại bọn hắn và để cho bọn họ thần phục. Những bộ tộc khác sẽ không chống cự nữa! Kế hoạch hoàn mỹ.”

Hạ Viễn Hàng: “...”

Thoạt nghe có vẻ hợp lý, nhưng đây có thực sự là một kế hoạch hay không?

Bạn có biết vị trí của bộ tộc đó hay không? Thực lực có rõ ràng hay chưa?

Cách làm này của bạn gọi là liều lĩnh đấy.

“ Dù sao, tông chủ thường nói, gặp chuyện không giải quyết được thì liều lĩnh chơi thôi.”

Khi liên bang Thất Diệu tấn công, tông chủ trực tiếp đánh bại.

Khi đối mặt với vô số thế lực đỉnh cấp bao vây, tông chủ vẫn tiếp tục đánh bại.

Dương Nguyệt cảm thấy mình có chỗ lĩnh ngộ.

Hạ Viễn Hàng cảm thấy mình đã phát hiện ra điểm mù, "Tông chủ?"

“ Chính là thành chủ, nên nói như thế nào đây nhỉ…Tóm lại ta có lần hỏi thăm tông chủ phương pháp tu luyện như thế nào thì hắn liền nói như thế.”

Dương Nguyệt kịp thời nhớ tới điều lệ giữ bí mật của mình.

Không phải là một vấn đề lớn, không phải là một vấn đề lớn.

Cô ngậm miệng lại và tự hỏi liệu mình có bỏ lỡ điều gì không.

Hạ Viễn Hàng khiếp sợ.

Thật sự.

Người có tư cách hỏi về phương pháp tu luyện. Người ở trước mắt mình chính là đồ đệ của thành chủ hay sao? Lãnh chúa thành phố Thâm Lam đã tự mình thay đổi cả chiến cuộc, đánh lui bộ tộc Ma quỷ. Hắn là một truyền kì tồn tại và đã thu đồ đệ rồi sao?

Khó trách hai người bọn họ không hề có ấn tượng gì. Nếu như là đồ đệ của thành chủ, người mới tu luyện nhiều nhất hai năm rưỡi, phần lớn thời gian đều dành cho việc bế quan. Vì thế, bọn họ không hề có bất kì danh tiếng gì.

Hạ Viễn Hàng không còn thắc mắc về kế hoạch của Dương Duyệt nữa.

Đệ tử của thành chủ làm chuyện gì đó có thể bị coi là liều lĩnh sao? Cái đó gọi là mạnh mẽ có sự chuẩn bị. Cô ấy chắc chắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ hết rồi.