Chương 1160: Thần trở về

Trưởng lão người sói và các chiến binh ở trong bộ tộc đã đi đường vòng. Bọn họ tránh đi lãnh thổ của nhiều sinh vật mạnh mẽ và đã quay trở về bộ tộc người sói. Một khu vực giáp sông, đất đai màu mỡ, nhưng nồng độ Nguyên Khí cũng không tính cao bao nhiêu.

Trưởng lão người sói mang theo chiến binh mạnh nhất, tìm được tộc trưởng và đại tế ti. Hắn kể hết mọi chuyện cho bọn họ nghe.

“ Vượn không lông đột nhiên xuất hiện?”

Tộc trưởng nhíu mày, chỉ có thể nhìn sang một bên. Vị đại tế ti có thân hình còng xuống, bộ lông thưa thớt, thỉnh thoảng còn ho khan.

Đại tế ti chính là người thông minh nhất ở trong bộ tộc. Bộ tộc người sói có thể sống sót ở trong tình thế khó khăn khi bị bao vây bởi những con thú biến dị và đám yêu thực đó. Nhiều khi bọn họ đều dựa vào sự chỉ điểm của đại tế ti.

Thế hệ đại tế ti này đã già rồi, mà đại tế ti thế hệ mới vẫn còn chưa trưởng thành.

Tộc trưởng lo lắng, những con vượn không lông kia thế tới dữ dội và khả năng của những tên đó so với thú biến dị và yêu thực càng nguy hiểm hơn. Nhất định phải nhờ tới đại tế ti ra tay mới được.

Hai mắt vị đại tế ti nhắm lại, quyền trượng cổ xưa ở trong tay dùng một loai tiết tấu nhanh chậm gõ xuống mặt đất.

“Thùng thùng ~ đông đông đông”

Có thể là một phút, có thể là mười phút.

Hai mắt đại tế ti mở ra, đôi mắt đục ngầu lóe lên một phần trong sáng, miệng khẽ nhấp nháy, thanh âm có phần khàn khàn:

“ Thần …đã….trở về.”

Nói xong, khí tức của hắn hoàn toàn tiêu tán. Hắn chống quyền trượng không hề nhúc nhích, giống như một bức tượng được người ta điêu khắc lên.

Hai mắt vẫn mở to như cũ, phản chiếu nhìn thấy tương lai tốt đẹp.

Thành phố Thâm Lam. Văn phòng Bộ trưởng Thành phố.

Hai tay Trần Hải Bình lại gãi đầu, anh mơ hồ cảm nhận được tóc mình lại thưa thớt thêm một chút.

Rõ ràng con mồi không đủ và vấn đề khiến các nhà thám hiểm xao động đã dần giải quyết.

Rõ ràng, bản thân mình cũng là một tên Siêu Phàm cấp hai có thể chữa lành và tái sinh ngay cả khi bị chém mất một miếng thịt.

Nhưng, tại sao mình lại không thể nào giải quyết được vấn đề rụng tóc?

Trần Hải Bình cầm chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn lên, Anh mở nắp ra, một làn khói bay ra từ trong cốc và kèm theo mùi bạch quy, dâu tây và nhân sâm.

Trần Hải Bình nhấp một ngụm, lại tiếp tục vùi đầu trong công việc.

Hiện tại, vùng đất mới chỉ mới khai phá một nơi, nhưng có năm sáu chục cái địa điểm bọn họ đã đổ bộ ở gần bờ biển. Mỗi một chỗ đều xây dựng một cái pháo đài để cho các nhà thám hiểm có thể nghỉ ngơi và mua sắm vật tư. Một số nơi còn đang lập kế hoạch xây dựng một thành phố lớn.

Lần này, văn kiện quan trọng cần hắn phê duyệt đã nhiều hơn không ít.

Một thư kí ôm một chồng văn kiện bước vào: “ Bộ trưởng, công hội mạo hiểm lại đang thúc giục, khi nào mới có thể mở ra đợt thứ hai thăm dò vùng đất mới?”

Đợt thứ hai? Không có khả năng!

Chẳng phải số lượng nhiệm vụ chính thức cần phải xử lý sẽ tăng gấp đôi nếu hạn ngạch được giải phóng hay sao?

Huống chi, vùng đất mới vẫn chưa hiểu biết bao nhiêu, mức độ nguy hiểm vẫn rất cao, làm sao có thể hạ thấp hạn chế được.

“ Nói với bọn họ, chuyện này ta phải xin chỉ thị của thành chủ.”

Trần Hải Bình sử dụng chiến thuật đẩy trách nhiệm cho người khác.

Tuy địa vị của hắn cao hơn nhiều so với hội trưởng phụ trách công hội mạo hiểm không ít. Anh cũng có quyền trực tiếp quyết định đợt thứ hai đi đến vùng đất mới. Tuy nhiên, Trần Hải Bình biết. Nếu đó chỉ là ý kiến của riêng mình thì anh chắc chắn sẽ bị đám người khác làm phiền.

Lương của quan chức ở thành phố Thâm Lam rất cao, hình phạt cho những người vi phạm cũng rất nghiêm khác. Quan chức tham không phải không có, nhưng rất ít. Tuy nhiên, chỉ cần là người liền sẽ có vòng quan hệ của mình, sẽ có một phần tình cảm không thể xóa được.

Nếu như một số quan chức cấp cao tự mình tới tìm anh. Anh phải dày công giải thích, trực tiếp từ chối là không thể. Dù sao, bọn họ cũng đã có rất nhiều đóng góp cho thành phố Thâm Lam.

Anh trực tiếp đẩy trách nhiệm này cho Đường Vũ.

Nếu có bản lĩnh thì tới gặp thành chủ đi? Tìm được rồi nói tiếp.

Trần Hải Bình xoa cái đầu đang sưng tấy của mình.

Uầy, kể từ khi mình trở thành bộ trưởng, cơ thể mình ngày càng tệ đi..

Anh liếc nhìn nữ thư kí và xua tay bảo cô rời đi.

Bỗng nhiên, ánh mắt Trần Hải Bình ngưng tụ, anh chú ý tới một văn kiện được đánh dấu là quan trọng.

Nó xuất thân từ một nhóm thám hiểm. Trong quá trình thăm dò, một số thông tin quan trọng được phát hiện.

Người sói.

Dị tộc.

“ Vùng đất mới này có Dị tộc sao?”

Đoàn thám hiểm cung cấp thông tin và suy đoán của mình về nhóm Dị tộc này. Trần Hải Bình sau khi đọc xong , anh có thói quen xoa đầu và uống một ngụm nước.

“ Thành chủ hẳn biết đến đám Dị tộc này tồn tại, nhưng nếu như hắn không nói ra, chứng tỏ không hề quan trọng.”

“ Mình nhớ tới thời kì huy hoàng của trái đất. Một nhóm Dị tộc ưu tú đã đạt được quyền cư trú tại trái đất. Chẳng lẽ những tên Dị tộc ở vùng đất mới kia chính là con cháu của những chủng tộc kia?

Trần Hải Bình cũng khá quen với cách làm của Đường Vũ.

Những chuyện nhỏ nhặt như thế này, vị thành chủ huyền thoại này đều mặc kệ. Những chuyện lớn thì hắn đáng tin cậy vô cùng.

Kết hợp với thực lực của người sói, mức độ uy hiếp của những tên này thấp hơn cả yêu thực và thú biến dị. Trần Hải Bình cũng không có ý định báo cáo chuyện này.

Không còn cách nào khác, tất cả bọn họ đều đang bế quan. Anh biết việc nâng cao thực lực của thành chủ và những người khác quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Ít nhất, một chuyện nghiêm trọng như nổ tung một đại lục mới đáng giá quấy rầy bọn họ…

Trần Hải Bình đem văn kiện này cất giữ, anh suy nghĩ một lúc liền viết một lá thư, để cho người mang lá thư này đưa đến cho Ngôn Đỉnh Thiên đang ở Sơn Hải đại thế giới.

….