Chương 1159: Bộ tộc người sói

Việc xây dựng thành phố ở trên vùng đất mới đang được đẩy nhanh tiến độ. Cách thành phố hàng chục , cây số, bên trong rừng rậm ẩn chứa từng cặp mắt màu xanh biếc.

Xoát!

Một bóng người nhảy xuống từ ngọn cây.

Trên người hắn có lông rậm rạp, tay chân thì có móng vuốt sắc nhọn. Thân hình có phần gầy gò nhưng trông có vẻ cường tráng. Hắn mặc bộ quần áo được làm từ da thú và trên đầu còn có mấy sợi lông vũ.

Đây chính là một tên người sói.

“ Trưởng lão, thứ đột nhiên xuất hiện ở bên bờ biển chính là những con vượn không hề có lông.”

Một ông già người sói có cái lưng hơi còng xuống, ông mặc một bộ da thú và bước ra khỏi rừng.

“ Vượn không lông?”

“ Đúng thế! Bọn họ cùng những tên người vượn kia có phần tương tự, nhưng thân hình có phần nhỏ hơn một xíu. Hơn nữa, bọn chúng không hề có lông và trông có vẻ rất xấu xí.”

Tên người sói không hề thích đám vượn này, “ Tuy nhiên, đám vượn không lông đó trông có vẻ rất mạnh. Bọn chúng đã giết không ít thú biến dị và đám cây quái vật kia. Bọn chúng còn xây dựng những bức tường rất cao và tôi cũng không dám tới gần đó.”

Ông lão người sói trầm tư suy nghĩ.

Chiến binh người sói trước mặt là một cao thủ ở trong bộ tộc. Hắn chỉ đứng sau tộc trưởng, đại tế ti và một số trưởng lão.

Tuy nhiên, hắn nghĩ đám vượn không lông kia rất mạnh.

Nơi đám vượn không lông kia xuất hiện chỉ cách bộ tộc người sói khoảng hai ba ngày đường. Vậy thì quá gần rồi.

Đám này sẽ tiếp tục khiến cho không gian sống của bộ tộc ngày càng thu hẹp.

“ Trưởng lão..”

Ông lão người sói trầm giọng nói: “ Chúng ta trở về bộ tộc trước, những tên vượn không lông kia rất kì lạ. Chúng ta cần phải nhờ tới trí tuệ của đại tế ti mới được.”

Hàng chục tên người sói biến mất ở trong rừng.

Cách đó vài cây số, các thành viên của đoàn mạo hiểm Viễn Hàng đang đi lại ở trong một hang động. Bọn họ dùng phép thuật hệ Thổ mở ra, xung quanh còn bố trí trận pháp ẩn nấp đơn giản.

Ngăn cách khí tức, ngăn cách dò xét.

Trong đó, một thanh niên đeo kính với khuôn mặt thô ráp, hai tay giống như ảo ảnh đang thao tác ở trên một cái não pha lê.

Trên màn hình não pha lê liền xuất hiện vài hình ảnh. Những ngọn núi cao chót vót như những thanh kiếm sắc bén. Những cây liễu cao hơn trăm mét với vô sô dây len rủ xuống. Hình ảnh di động với tốc độ vừa phải và đang phác họa ra một bản đồ địa hình ba chiều. Trên bản đồ, một số nơi cũng được khoanh tròn màu đỏ. Đó là khu vực nguy hiểm, có yêu thực, thú biến dị cấp độ Siêu Phàm lui tới thường xuyên.

Khả năng của người thanh niên đeo kính chính là cải tiến máy móc. Anh đi theo phong cách dùng máy móc để hỗ trợ. Loại hình này rất ít nhưng ở thành phố Thâm Lam cũng có truyền thừa.

Cùng con rỗi có những điểm tương đồng.

Anh phái ra nhiều con ong thợ cơ khí để điều tra ở xung quanh. Những con ong thợ không hề có bất kì khí tức nào, màn hình trải qua nhiều tầng chuyển tiếp, có thể tránh né khi điều tra, để tránh cảm nhận khi bị theo dõi của thú biến dị, yêu thực …Bởi vì, bọn chúng có thể nghiền nát những con ong thợ đó một cách dễ dàng.

Ngay cả khi 90% số ong thợ trinh sợ rải rác ra bên ngoài mất tín hiệu liên lạc. 10% còn lại vẫn sẽ mang lại rất nhiều tin tức cho đoàn thám hiểm Viễn Hàng.

Ánh mắt của Hạ Viễn Hàng và những người khác đều tập trung vào một màn hình ở trên đó. Bọn họ nhìn xuyên qua bụi cây tối tăm và nhìn thấy một nhóm người đứng thẳng.

Dị tộc.

Người sói.

“ Tại sao ở vùng đất mới này lại có Dị tộc? Không phải tất cả Dị tộc đều bị tiêu diệt hết rồi sao?!”

“ Đợi một chút, các anh hãy nhìn cho kĩ, những tên người sói này không hề giống với đám Dị tộc dưới trướng của bộ tộc Ma quỷ.”

Tất cả mọi người đều biết, Dị tộc dưới trướng bộ tộc Ma quỷ, ngoại trừ khí tức khác nhau thì ánh mắt củ bọn chúng thường phát ra ánh sáng đỏ tươi. Nhóm người sói này đều có hai mắt màu xanh đậm, hiển nhiên không hề giống nhau rồi.

“ Không thể nào là người của Luân Hồi Điện được. Thứ nhất, theo những gì tôi biết được thông qua người bạn. Số lượng người của Luân Hồi Điện rất thưa thớt, bình thường bọn chúng đi theo nhóm khoảng 3 đến 5 người. Đám người sói kia có tới mấy chục tên. Thứ hai, những con sói này quá yếu, bọn chúng chỉ biểu hiện ở bên ngoài còn chưa tới cấp bậc Siêu Phàm, người của Luân Hồi Điện làm sao yếu đến mức như thế?”

Sau khi phân tích xong, Hạ Viễn Hàng cảm thấy rất hài lòng. Những người khác liên tục gật đầu, tựa như không muốn động não.

“ Vậy câu hỏi muốn đặt ra là, vùng đất mới này tại sao lại có Dị tộc? Trái đất của chúng ta có phải là một hành tinh đa chủng tộc hay không?”

Hạ Viễn Hàng chống cằm suy nghĩ.

Hạ Viễn Hàng vò đầu bứt tai.

Hạ Viễn Hàng nhìn về phía những thành viên khác trong đội, “ Chúng ta tiếp tục theo dõi bọn chúng và tìm đến nơi ẩn náu của bộ tộc bọn hắn. Chúng ta cố gắng thuyết phục tộc trưởng bọn họ, chẳng phải sẽ biết tất cả mọi chuyện hay sao!”