Một nhóm người thức tỉnh với quần áo rách rưới tràn vào trong thành phố Long Môn. Đường Vũ khuếch tán nhận thức của mình ra ngoài. Từ trong cuộc trò chuyện của bọn họ, anh đã biết được bọn họ đến từ một thành phố có tên là Đô Giang. Thành phố Đô Giang của bọn họ đã bị đám Luân Hồi Điện tiêu diệt, một số người thức tỉnh và Siêu Phàm đã thoát ra khỏi vòng vây.
Trong đó, thân phận cao quý nhất chính là con trai của thành chủ Đô Giang, tên là Đô Minh. Thành chủ và những Siêu Phàm khác đã ngăn cản ở phía sau. Đô Minh liền dẫn một số chiến sĩ tinh anh ở trong thành đột phá khỏi vòng vây chạy ra.
Long Môn và thành phố Đô Giang dường như có mối liên hệ với nhau. Bọn họ tiếp nhận đám tàn binh này, Đường Vũ còn nhìn thấy Đô Minh và những người khác tiến vào bên trong thành phố.
…
Nội thành Long Môn, tòa nhà chính sự.
Đô Minh đã thay đổi một bộ trang phục quý tộc, hai tay chắp lại nói: “ Cám ơn ngài đã giúp đỡ, Đô Minh cảm kích vô cùng.”
Quan chấp chính Đôn Du tỏ vẻ không cần phải để ý, Long Môn và Đô Giang vốn là đồng minh.
Lúc này, Đô Minh lại nói: “ Không biết có thể nói ra tên của vị cao thủ kia hay không, để tôi tự mình tới cám ơn.”
“ Hả?”
Quan chấp chính cảm thấy có chuyện gì không đúng ở chỗ này. Việc cứu Đô Minh không phải do bên phía họ buông lỏng cấm chế, để cho những tàn binh của Đô Giang này tiến vào trong thành phố hay sao?
“ Cao thủ đánh lui Luân Hồi Điện không phải là thủ vệ của điện hạ sao?”
Đô Minh sửng sốt, “ Nhưng, phép thuật công kích kia rõ ràng đến từ phía thành phố Long Môn mà.”
Quan chấp chính Đôn Du: “???”
“ Ý của ngươi nói, ở trong thành phố Long Môn có cao thủ, ở khoảng cách hơn 10 cây số thi triển phép thuật và đem những tên Siêu Phàm kia giết chết?
Hắn rất muốn nói ở trong thành phố Long Môn ta làm gì có cao thủ như thế, nhưng lời cuối cùng muốn thốt ra liền nuốt lại vào trong, “ Hiện tại, thời đại phép thuật đang suy thoái, bạn biết điều đó có ý nghĩa như thế nào hay không?”
Thành phố Đô Giang cũng không hề có cường giả cấp hai. Trước kia, Đô Minh không hiểu, hiện tại đã hiểu được. Ngay cả Siêu Phàm cấp hai cũng không thể nào làm được như vậy một cách dễ dàng.
Cường giả Long Môn không hề phát giác được sự dao động của đòn phép thuật kia.
Đô Minh liền chuyển sang chủ đề khác và nói về những chuyện đã xảy ra ở trong thành phố Đô Giang.
Quan chấp chính Đôn Du vẫn đang suy nghĩ về cường giả thần bí kia, nhưng hắn không thể ngồi yên sau khi nghe tin tức về thành phố Đô Giang?
Hắn mạnh mẽ vỗ lên mặt bàn gỗ cứng. Khuôn mặt không thể nào ngăn cản được chấn động, “ Cái gì, ba thành phố đã bị Luân Hồi Điện phá hủy? Chỉ trong vòng một ngày?!”
Kể từ khi đám Luân Hồi Điện kia hủy diệt một thành phố lớn về sau. Hơn nửa tháng trôi qua, bọn chúng cũng không có bất kì hành động nào. Những quan chức cấp cao của thành phố di động ở khắp nơi đều thả lỏng. Bọn họ nghĩ mình đã có sự chuẩn bị thì những người kia không thể nào xâm nhập.
“ Thành phố Đô Giang đã bị xâm nhập như thế nào?”
Đô Minh chỉ biết cười khổ và lắc đầu, “ Cha tôi đã nghiêm cấm người ngoài không rõ lai lịch ra vào. Bọn họ làm sao có thể xâm nhập được.”
“ Chỉ khi trời còn chưa sáng, bỗng nhiên có một tiếng nổ vang lên. Lớp phòng thủ ở bên ngoài thành phố bị nổ ra một cái lỗ thủng lớn. Từ lỗ thủng lớn đó, vô số phần tử có vũ trang của Luân Hồi Điện tràn vào..”
Hắn không hề hiểu được, “ Tôi cũng không thể nào biết được, đám phần tử vũ trang kia làm sao có thể tới gần thành phố Đô Giang của chúng ta ? Quân phòng thủ của chúng ta cũng không thể nào bị mù hết được!”
“ Ngài nhìn xem.” Một vị tướng quân của Long Môn liền chiếu ra một tấm bản đồ. “ Mục đích của đám người Luân Hồi Điện không hề rõ ràng, nhưng dựa theo quỹ tích tiến công của bọn chúng. Mục tiêu tiếp theo rất có thể chính là thành phố Long Môn của chúng ta.”
Khuôn mặt của những thành viên cấp cao ở Long Môn nhất thời trở nên ngưng trọng.
Mặc dù không hề sợ, nhưng…Luân Hồi Điện đã có cường giả Siêu Phàm cấp hai thần bí, khả năng cao không chỉ có một, bọn họ cũng không dám xem nhẹ chuyện này.
“ Gần đây, thứ nhất là sự suy thoái của phép thuật. Sau đó, tần suất thiên tai bùng phát ở nhiều nơi đã tăng lên gấp nhiều lần. Không ít các thế lực khủng bố như Luân Hồi Điện đã nổi lên…Đây là khoảng thời gian khó khăn của chúng ta.”
Một thành viên cấp cao xúc động nói: “ Không chỉ vậy, tôi nhận được tin tức, ở thung lũng Tai Ách, một thế lực thần bí đang chiếm giữ.”
“ Thung lũng Tai Ách, đó không phải là nơi có thiên tai tàn phá nhất hay sao? Nó chưa bao giờ đình chỉ, chỉ có Siêu Phàm mới có thể tiến vào khu vực đó và chống đỡ loại thiên tai như thế.”
“ Đây cũng là nơi có tài nguyên phong phú nhất và số lượng mỏ khoáng sản quý hiếm khó mà tưởng tượng được.”
“ Ha ha! Vậy thì sao? Dưới sự bao phủ của thiên tai, những mỏ quặng tài nguyên ở thung lũng Tai Ách không thể nào khai thác được.”
“ Không…” Tên thành viên cấp cao kia liền nói, “ Nghe nói dạo gần đây có một thế lực ở trong thung lũng Tai Ách xây dựng thành trì. Trong khi đó, những thiên tai ở thung lũng Tai Ách đã biến mất…Các thành phố di động gần nhất đã biết được tin tức và chạy tới nơi đó.”
“ Nhóm thế lực đó, chúng ta cũng chưa bao giờ nghe thấy qua. Bọn họ tự xưng là tập đoàn Thâm Lam.”
Long Môn trước đây không muốn nhúng tay, bởi vì khoảng cách quá xa, việc di chuyển cả thành phố cũng không hề nhanh.
“ Mặc kệ những chuyện khác như thế nào, hiện tại chúng ta cần phải có phương pháp để đối phó với đám Luân Hồi Điện. Chỉ cần đám đó dám tới, liền để cho những tên đó có tới mà không có về."