Chương 1100: Nhân vật chính của thế giới hoang vu

“ Lực lượng áp chế của thế giới đã được loại bỏ. Hơn nữa, quân đoàn viễn chinh cũng đã bắt đầu hành động.”

Dựa theo con đường truyền thống, trước tiên phải xây dựng cơ sở hạ tầng. Sau đó mới cân nhắc đến những chuyện khác.

Ở bên trong thung lũng, Đường Vũ đã xây dựng xong những phân lãnh địa, trại huấn luyện và một số kiến trúc phòng thủ.

Phạm vi lãnh địa phải dùng tiền tới để xây dựng, nó đã bao trùm hơn phân nửa phạm vi thung lũng.

Đứng ở trong phạm vi lãnh địa thật ra không hề nhận ảnh hưởng của lực lượng thế giới.

Nó giống như đại sự quán được xây dựng ở một nước khác. Việc đại sứ quán chỉ quản lý phạm vi lãnh thổ mình sở hữu, giống như lãnh thổ đó đã dính chặt vào thế giới này.

Nó cũng có thể được xem như một loại thủ đoạn để che đậy thiên cơ.

Tuy nhiên, Đường Vũ không bảo vệ những chiến sĩ của mình khỏi áp chế lực lượng thế giới.

Dù sao, quân đoàn viễn chinh cần phải ra ngoài. Để cho bọn họ làm quen trước thì mới có thể phát huy hoàn toàn sức chiến đấu của mình khi ra ngoài.

“ Cảnh giới càng thấp, lực lượng áp chế càng ít. Bọn họ có thể dễ dàng hóa giải áp lực thế giới dễ dàng hơn nhiều so với mình. Chắc khoảng nửa tháng có thể để cho quân đoàn viễn chinh bắt đầu hành động.”

“ Tuy nhiên, hành tung của đám cán bộ cốt cán của Luân Hồi Điện không hề chắc chắn. Chẳng lẽ để cho mật vụ trà trộn vào trong để nắm bắt hành tung của đối phương?”

Đường Vũ cảm thấy đây là một ý tưởng không hề tồi.

Vì thế, anh đem nhiệm vụ này giao cho Hôi Nhận. Về phần Hôi Nhận tự mình hành động hay giao cho người khác thì anh cũng không quan tâm.

Trong nháy mắt đã trôi qua nửa tháng, Đường Vũ đã đi tới Long Môn, một trong mười thành phố lớn.

Long Môn không hổ danh là một trong những phố di động hàng đầu. Quy mô của nó lớn hơn nhiều so với Leina, chỉ riêng dân số liền đạt tới 20 triệu người. Ở thế giới hoang vu như thế này, như thế là rất nhiều.

Dù sao, lương thực ở chỗ này cũng có hạn.

Dân số di động cũng lớn.

Long Môn không giống với Leina, nó chỉ hoạt động ở trong khu vực cố định. Thiết bị di động chỉ khởi động thỉnh thoảng khi có thiên tai. Long Môn chạy khắp nơi và làm ăn buôn bán với các thành phố di động khác.

Tài nguyên và kiến thức của họ đều vượt xa hơn Leina.

Những băng nhóm có vũ trang không hề bị cấm đoán ở nơi này. Tuy nhiên, những vũ khí hay vật phẩm nguy hiểm khác chỉ có thể được đặt ở bên ngoài thành phố, tiến vào bên trong thành phố vẫn còn tính hạn chế.

Tuy nhiên, so với những người Leina đang lo lắng, anh có thể nhìn thấy được sự tự tin của Long Môn.

Đường Vũ ở trên tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp ở bên ngoài thành phố. Anh có thể nhìn thấy một vùng đất mênh mông rộng lớn.

“ Hả?”

Anh nhìn về nơi xa, ở cuối đường chân trời có rất nhiều người thức tỉnh với quần áo tả tơi đang bỏ chạy.

Những kẻ đuổi theo ở phía sau cũng không phải quái vật gì, mà là một đám người mặc áo choàng đen và đội mũ sắt. Nhìn sơ qua không hề có kỉ luật gì cả, nhưng số lượng lại đông.

Hưu—

Một bóng người từ trên không trung phóng qua, nhưng bất ngờ bị một mũi tên màu tím từ trên trời rơi xuống.

Từ góc nhìn của Đường Vũ, anh có thể nhìn thấy bụng của đối phương bị xuyên thủng. Tuy việc này đối với Siêu Phàm không hề có bất kì chí mạng nào, nhưng nó cũng khiến cho người đó bị thương nặng.

Mấy người áo choàng đen truy đuổi theo bọn họ và cười ha hả như chuẩn bị giết chết đối phương.

Đường Vũ có thể nhìn thấy, nhưng kì thực những người đó các Long Môn rất xa. Ngay cả khi Long Môn phái người ra tới hỗ trợ thì cũng phải mất mấy phút thời gian mới có thể tới được nơi đó.

Bóng người từ trên trời rơi xuống và ôm chặt vết thương ở vùng bụng. Hắn cứ tiếp tục chạy về phía Long Môn, dục vọng muốn sống sót lại không hề chậm hơn với việc bay chút nào.

Tuy nhiên, những người đàn ông mặc áo choàng đen ngày càng gần hơn. Trong khi đó, tên Siêu Phàm cầm cây nỏ kia, không ngừng nhắm mục tiêu bắn tới.

Một mũi tên được bọc ở trong ánh sáng màu tím bắn r, xuyên thủng từng tầng không khí.

Oanh!

Chùm ánh sáng đỏ từ xa truyền tới năng lượng đã tiêu tán rất nhiều, nhưng khi đâm vào mũi tên nỏ kia. Nó đã làm chệch hướng của mũi tên kia, Siêu Phàm đang bị thương lại đâm thật sâu trong lòng đất, chỉ còn lại một cái hố thật sâu.

Tên Siêu Phàm ở gần đó đã ra tay, tựa hồ nhận ra đó là trang phục của đám Luân Hồi Điện. Hắn vô cùng phẫn nộ.

Tên Siêu Phàm đó muốn xông lên, rầm rầm rầm, chiến đấu nổ ra, khói bụi bay mù mịt, mặt đất xuất hiện từng cái hố to nhỏ.

Tuy nhiên, tên Siêu Phàm dũng cảm kia chỉ có thể cầm cự khoảng 10 giây, giống như một cái túi rách bay ngược ra bên ngoài.

Tranh thủ bấy nhiêu đó thời gian, tên Siêu Phàm bị thương cách Long Môn gần hơn. Anh đã có thể nhìn thấy những đường nét của thành phố.

Tuy nhiên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đó, mấy tên mặc áo choàng đen đã đuổi kịp.

Đột nhiên, trong số những người thức tỉnh bị truy đuổi ở phía sau với bộ quần áo rách rười. Một người ở trong đó gào lên, bất ngờ đột phá bình cảnh và trở thành Siêu Phàm.

“ Điện hạ! Người nhanh chạy mau lên, tôi sẽ ngăn cản bọn họ lại.”

Hắn lao về phía sau một cách bi tráng, vài giây sau liền bị vùi dập như một đống giẻ.

Tên áo choàng đen thấy tình huống có biến liền nhanh chóng đuổi theo phía sau. Chiếc nỏ dường như mắc kẹt và hắn không thể nào bắn ra những mũi tên chí mạng nữa.

Quân phòng thủ phụ trách trông coi ở chỗ này, bọn họ cũng chú ý tới tình huống ở chỗ xa. Lúc này, ba vị Siêu Phàm nhanh chóng bay tới, tốc độ liều mạng giống như con ruột của mình đang bị đuổi giết vậy.

Đường Vũ cảm thấy kì quái.

Không thân không quen, làm sao có nhiều cường giả hi sinh thân mình vì người khác như thế?

Những người ở trong cuộc đều có lí do của riêng mình, hoặc đối phương căm ghét bọn Luân Hồi Điện, hoặc có nguyên nhân nào đó mà không muốn người khác biết. Nhưng, ở trong mắt người ngoài, làm sao lại có thể trùng hợp tới như thế.

Đặc biệt tên thức tỉnh Đại Viên Mãn vừa mới chỉ lo chạy trốn. Đột nhiên, hắn lại đột phá trở thành Siêu Phàm, sau đó hi sinh anh dũng để ngăn cản.

Ngay từ đầu tại sao lai không hề hi sinh anh dũng như thế?

Nhưng muốn nói bị ảnh hưởng, trên người của những tên Siêu Phàm kia cũng không hề có bất kì dấu vết nào của phép thuật.

“ Không lẽ…Đây chính là nhân vật chính của thế giới này?”

Chỉ có vận mệnh của nhân vật chính mới có thể gặp vận may nhiều như thế. Ngay cả khi kẻ địch gặp phải biết bao nhiêu tình huống ngoài ý muốn khiến cho nhân vật chính có cơ hội bỏ trốn.

Tuy nhiên, hiện tại.

Vận may của nhân vật chính đã sử dụng hết.

Quân tiếp viện của Long Môn phải mất một phút mới có thể tới nơi đó, mà những tên mặc áo choàng đen kia đã cầm đao chém tới.

Khoảng cách như thế, trừ phi những tên kia bị trúng gió hay chấn thương não mới có thể đánh trượt, nhưng Siêu Phàm…Ngay cả thế giới cũng không thể nào khiến cho những tên kia bị trúng gió hay chấn thương não cả.

Nhân vật chính của thế giới này đã sắp chết.

Luân Hồi Điên đi săn nhân vật chính, tất nhiên nó có liên quan đến việc đánh cắp bản nguyên thế giới, chỉ vậy thôi…Có lẽ, tự mình ra tay cũng đã nằm trong sự tính toán của thế giới này?”

Đường Vũ búng tay, không gian liền nổi lên từng gợn sóng. Ngay lập tức, một cỗ lực lượng xuyên thấu khoảng cách vô tận, uy lực không hề suy giảm, vết đao chém của tên áo choàng đen kia vẫn không hề suy giảm.

Ầm ầm!

Người áo đen gần nhất bị lực lượng không gian nghiền nát thành bột. Mặt khác, ba tên áo đen khác ở trong sự dao động kịch liệt kia liền nổ tung và phun máu bay ra bên ngoài, không rõ chết hay sống.

Trước mặt của tên Siêu Phàm bị thương, một khẽ hở rộng lớn lan tràn ra ở phương xa.