Mười phút sau, quân tiếp viện của bộ tộc Lâm Thị cũng tới với ba tên Siêu Phàm.
Lúc này, phần lớn khu vực ở trong thành phố Hồng Chúc đã bị những binh lính nhân loại tiếp quản. Bọn họ đang vây quét từng tên phần tử kháng chiến của bộ tộc Hồng Diệu còn sót lại.
“ Lâm Sơ, anh có sao không, Siêu Phàm bộ tộc Hồng Diệu ở chỗ nào?”
Ánh mắt Lâm Sơ đờ đẫn, chỉ vào ba cái hố ở cách mặt đất không xa.
“ Giờ này anh còn đùa giỡn với tôi sao? Chỉ có hai người các anh làm sao có thể chém giết ba tên Siêu Phàm? Hãy nhanh nói chuyện gì đã xảy ra? Thời gian là quý giá, mỗi một phút đều là điểm công huân đang biến mất đấy!”
Lâm Sơ bước chậm lại, “ Không phải do chúng tôi giết, là do những tên đệ tử của Đại Đạo Tông giết. Ba tên Siêu Phàm toàn bộ bị bọn chúng cướp hết sạch rồi.”
Sau khi các đệ tử của Đại Đạo Tông bao vây và chém giết một tên Siêu Phàm Hồng Diệu. Cục diện liền thay đổi hoàn toàn.
Hai tên Siêu Phàm khác của bộ tộc Hồng Diệu cũng không nghĩ đến việc bảo vệ thành phố. Bọn chúng chỉ muốn chạy trốn, nhưng lại bị đám đệ tử Đại Đạo Tông sớm chuẩn bị từ trước ngăn cản lại.
Bọn hắn còn hét lên:
“ Chúng ta sớm biết thế nào những con Boss sẽ chạy trốn! Chúng ta ở trong tháp thử thách thấy nhiều quá rồi!”
“ Ông chú, bỏ cây thương ra khỏi người con Boss đó đi, đừng hòng cướp điểm công huân với chúng tôi.”
“ Đòn cuối cùng thì chúng tôi sẽ giành lấy.”
“ Vậy những đệ tử Đại Đạo Tông kia đâu?” Siêu Phàm tiếp viện nhìn bốn phía xung quanh, không hề thấy một ai.
Lâm Sơ sớm đã đoán trước được điều đó, “ Bọn chúng nói mỗi một phút đều là điểm công huân, đã nhanh chóng hét muốn lấy đầu người…À, đoạt công huân.”
…
Cuộc phản công của Đại Đạo Tông đối với liên bang Thất Diệu, không chỉ bắt đầu ở biên giới mà chơi hết toàn diện.
Một số người trực tiếp vượt qua biên giới bằng Thuyền Bay và thả các quân đoàn xung quanh các thành phố chính.
Một số người đi ra bằng cổng dịch chuyển, nhanh chóng tập hợp lợi và khởi hành theo những phương hướng đã được chỉ định.
Đương nhiên, mỗi một chỗ không có khả năng chiến đấu thuận lợi.
Sự hiểu biết của nhân loại đối với liên bang Thất Diệu vốn có hạn. Ngay cả khi có Siêu Phàm, thậm chí Siêu Phàm cấp hai sinh sống ở liên bang Thất Diệu cũng không cách nào biết được bao nhiêu bí mật. Bọn họ chỉ có thể suy đoán.
Chẳng hạn như một thành phố bình thường thì có ít nhất một tên Siêu Phàm trấn giữ.
Thành phố lớn khẳng định có nhiều tên Siêu Phàm cấp hai trấn giữ.
Thành phố chính…Chà, nó không hề liên quan gì đến bọn họ.
Tuy nhiên, bọn họ có thể dựa vào tin tình báo để xác minh, chỉ giới hạn ở bên ngoài. Những tên cường giả ẩn nấp ở trong bóng tối thì khó mà nói chắc. Đầu năm nay, nếu không che giấu một hai tên cường giả là lá bài tẩy. Nói mình là gia tộc lớn thì thật xấu hổ không thôi.
Khi quân đoàn của gia tộc Vương tấn công một thành phố, liền xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Bên ngoài tòa thành kia chỉ có năm tên Siêu Phàm, mà bên phía quân đoàn gia tộc Vương lại xuất động tám vị Siêu Phàm, trong đó còn có ba người mang theo thần binh, kết quả…
“ Ha ha, nhân loại các ngươi cũng không thể nào ngờ tới. Mỗi gia tộc chúng ta đều cất giấu một hai tên Siêu Phàm. Hiện giờ, chúng ta có tới 18 tên Siêu Phàm, bên phía các ngươi chỉ có tám tên. Hôm nay, tất cả các ngươi đều ở lại yên nghỉ ở chỗ này đi!”
Ba mươi tên đệ tử Đại Đạo Tông đi theo quân đoàn gia tộc Vương cũng lâm vào hoàn cảnh khốn đốn.
Bọn họ hợp lực đối mặt với hai ba tên Siêu Phàm cũng không sao. Tuy nhiên, số lượng quân địch quá nhiều, mà bọn họ đã lộ ra tiềm lực đã bị đám bộ tộc Quất Diệu ở trong thành để ý tới. Hơn nữa, bọn họ đang ở trong tình cảnh nguy hiểm.
Những chiến sĩ thức tỉnh ở trong quân đoàn gia tộc Vương bị tổn thất nặng nề.
Một chùm ánh sáng kinh khủng nện xuống và đánh trúng một tên đệ tử Đại Đạo Tông không thể nào tránh khỏi.
Mặt đất vỡ vụn, khói bụi tràn ngập tản đi, đệ tử kia đã không còn nhìn thấy bóng dáng, không còn khí tức nào.
“ Tên Ngưu kia đã đi rồi. ( về thành phố)”
“ Đám súc sinh, ta sẽ liều mạng với các ngươi ( cùng lắm thì quay trở về thành thôi!)”
“ Ông chú, chúng tôi sẽ ngăn cản kẻ địch, các ông mau chạy đi.”
Siêu Phàm của quân đoàn gia tộc Vương tràn đầy đau buồn và tức giận.
Thật là một đám nhóc tài năng, lại ra đi mãi mãi.
“ Không! Các ngươi đều là những anh em gia tộc họ Vương của chúng ta.”
“ Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau đi xuống suối vàng. Trước khi xuống, chúng ta sẽ kéo vài tên Siêu Phàm bộ tộc Quất Diệu đi theo!”
Đại Đạo Tông đệ tử: "..."
Không! Ai nói chúng tôi muốn chiến đấu đến chết?
Các ngươi nhanh chóng rời đi giùm cái. ( bộ mặt ghét bỏ)!
Một thành viên cấp cao của quan đoàn Vương trầm giọng nói: “ Tôi đã kêu gọi quân tiếp viện, nhưng những quân đoàn khác ở xung quanh, nhiều nhất chỉ có gửi tới hai ba tên Siêu Phàm tới đây hỗ trợ. Nếu vẫn không đủ thì chờ khoảng 20, 30 phút sau mới có thể chạy đến.”