“ Bọn hắn vốn đã mạnh như vậy rồi? Hay trải qua tu luyện ở trong Đại Đạo Tông mới trở nên mạnh mẽ như thế?
Trong lòng Lâm Viễn đã sớm có suy đoán.
Nhân loại không phải là một chủng tộc chiến đấu mạnh mẽ. Một hay hai thiên tài hàng đầu xuất hiện cũng là điều hợp lý, nhưng không thể nào có nhiều người cùng nhau tụ tập cùng một chỗ.
Tin tức về trận chiến cũng đã truyền đi rất xa và ngày càng có nhiều cao thủ chạy tới thành trì Hồng Chúc đến hỗ trợ bọn họ. Đồng thời, bốn tiểu đội của Đại Đạo Tông nghe tin xong, cũng chạy đến.
“ Giết!’
“ Công huân, thật là nhiều điểm công huân di động!”
“ Pháp sư, xạ thủ, các ngươi cứ từ từ thôi, để chừa lại cho đám cận chiến chúng ta một ít nữa chứ!”
“ Ola ola ola!’
Lâm Viễn tức đến nỗi đen mặt lại.
Quả nhiên, Đại Đạo Tông sâu không thể nào lường được, chỉ ngắn ngủi mấy tháng liền có thể làm cho những đệ tử trẻ tuổi kia trở nên mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên…
Tại sao hắn lại cảm thấy những tên đệ tử tông môn đó không hề đáng tin cậy chút nào?
Không cần hắn ra tay hỗ trợ, sắc mặt của Lâm Viễn cũng thả lỏng rất nhiều. Nguyên Lực ngưng tụ ở trong lòng bàn tay cũng dần tán đi.
Đột nhiên, sắc mặt của hắn thay đổi, lông tơ ở trên người dựng thẳng lên., khóe mắt anh nhìn qua liền thấy một chùm sáng màu hồng đang bay tới.
Lâm Viên chỉ kịp đem Nguyên Lực tản ra toàn thân, vội vàng ngưng tụ một lớp Nguyên Lực phòng thủ, ngăn ở phía sau lưng mình.
Một chùm sáng Nguyên Lực màu đỏ từ phía sau hắn bắn tới và phía sau của hắn nổ tung và tạo ra những gợn sóng không khí. Lớp phòng thủ Nguyên Lực lập tức bị vỡ tan, Lâm Viễn phun ra một ngụm máu và ngã từ trên không xuống đất. Khi hắn sắp chạm đất, liền điều khiển lực trường của bản thân để lơ lửng ngắn ngủi và đặt chân xuống đất.
Bộ giáp phù văn của hắn đã bị hỏng, anh ho ra máu, nội tạng thì vỡ vụn, vẻ mặt hơi uể oải.
“ Làm sao có thể…”
Lâm Viễn ngẩng đầu lên, từ phương hướng dao động Nguyên Lực màu đỏ bắn tới. Hắn nhìn thấy một tên cường giả của bộ tộc Hồng Diệu bay tới.
Khuôn mặt anh lộ ra vẻ đắng chát.
Mình rõ ràng đã đem cảm giác phóng thích ra ngoài, lại không thể nào phát hiện một tên Siêu Phàm bộ tộc Hồng Diệu ẩn nấp. Vậy mà, mình thu liễm khí tức, lại dùng thêm phép thuật ẩn nập để che dấu bản thân lại bị đối phương phát hiện.
Cả hai đều là Siêu Phàm, Lâm Viễn biết mình va đối phương chênh lệch không nhỏ.
Bây giờ, anh đã bị thương, càng không phải là đối thủ của bộ tộc Hồng Diệu.
Tuy nhiên…
…
Bên ngoài thành phố Hồng Chúc, Lâm Sơ đột ngột đứng dậy.
Lúc nãy, hắn liền cảm nhận hai luồng khí tức mạnh mẽ vừa mới bộc phát ở trong thành phố Hồng Chúc.
Một cỗ khí tức hắn vô cùng quen thuộc, đó là người anh em Lâm Viễn đang nhanh chóng suy giảm, còn cỗ khí tức xa lạ kia thì vẫn mạnh mẽ như trước.
Lâm Sơ cũng không hề dám chậm trễ, sau khi anh phân phó cho người xung quanh. Anh nhanh chóng bay lên không trung và hóa thành một luồng sáng bay về phía thành phố.
Một lát sau, bên trong thành phố Hồng Chúc xuất hiện khói lửa khắp nơi, bụi mù cuồn cuộn và tiếng nổ không ngừng vang lên.
Lâm Viễn từ trong khói bụi bay ra, khí tức càng lúc càng yếu.
Một bóng người màu đỏ đuổi theo.
Lâm Sơ đánh ra một đòn, không khí ở xung quanh mũi thương sụp đổ vào bên trong rồi lại bộc phát ra bên ngoài một cách mạnh mẽ. Mây trắng và sương mù nở rộ như một đóa hoa.
Tên Siêu Phàm Hồng Diệu dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược ra bên ngoài, xúc tu đã đứt gãy mấy cây. Tuy nhiên, đối với bảy bộ tộc họ Diệu mà nói, những xúc tu này không giống như cánh tay của nhân loại. Dù bị chặt đứt cũng một lần nữa mọc ra. Quan trọng nhất là phần hạch tâm của cơ thể.
Lâm Sơ nhanh chóng đi tới bên cạnh Lâm Viễn, lấy ra một lọ thuốc trị liệu đặc biệt của Tụ Bảo Các, đổ vào miệng của Lâm Viễn.
Lại xé mở một cuốn trục phép thuật trị liệu.
Bên trong ánh sáng bao phủ, thương thế của Lâm Viễn dần khôi phục trở lại. Khí tức cũng dần ổn định hơn, nhưng còn kém xa trạng thái lúc đầu.
“ Tụ Bảo Các có một loại nước sinh mệnh, chỉ cần nhỏ một giọt liền có thể chữa lành vết thương cho Siêu Phàm. Ba giọt liền có thể đem Siêu Phàm từ ngưỡng sinh tử kéo trở về. Nếu ta có thể mua nó là tốt rồi.’
Lâm Sơ thở dài.
Thực ra, thuộc trị liệu đặc thù cũng không hề rẻ, so với những lọ thuốc trong bộ tộc Lâm Thị bọn họ chế tạo ra thì hiểu quả mạnh hơn gấp trăm lần.
Hắn cũng không hề nói nhiều, sau khi đổ thuốc trị thương cho người anh em Lâm Viễn, hắn cầm cây trường thương và lập tức trấn áp tên Siêu Phàm của bộ tộc Hồng Diệu.
Nhiều nhất chỉ trong vòng ba đến năm phút thì Lâm Sơ nắm chắc đem tên Siêu Phàm của bộ tộc Hồng Diệu chém giết.
Đó là sự khác biệt rất lớn giữa Siêu Phàm có thần binh và không có thần binh.
Đột nhiên, phía sau truyền đến âm thanh xé gió, Lâm Sơ cúi người lui về phía sau. Một mũi tên phù văn được làm từ xương thú biến dị bay sượt qua mặt, bắn về phía một tòa nhà cao chót vót ở phía xa.
Mặt ngoài kiến trúc nở rộ ra từng vòng gợn sóng phong thủ của chữ rune. Tuy nhiên, những chữ rune đó liền vỡ vụn, tiếng nổ bên trong vang lên, mũi tên được làm từ xương cốt thú biến dĩ đã bắn nổ tòa kiến trúc nguy nga kia, tại chỗ còn lưu lại một cái hố sau khoảng hai chục mét và vô số mảnh vụn bắn tung tóe ở khắp nơi.
Lâm Sơ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, một tên thành viên khác của bộ tộc Hồng Diệu liền đánh ra một đòn Nguyên Lực đáng sợ, đem bốn phía xung quanh anh san thành bình địa.
Trong khói bụi mù mịt, Lâm Sơ ho khan lao ra bên ngoài, thân ảnh hơi chật vật.
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn qua.
Ba tên Siêu Phàm của bộ tộc Hồng Diệu.
Một tôn giỏi phép thuật, một tên am hiểu dùng cung và một tên đánh ra Nguyên Lực đem tất cả mọi thứ san thành bình địa.