Thành phố Hồng Chúc chỉ là một thành trì bình thường. Mặc dù bên trong thành cũng không thiếu những người thức tỉnh cấp cao, nhưng bọn chúng hiếm khi có cơ hội chiến đấu.
Đặc biệt là những thành viên của bộ tộc Hồng Diệu, hoàn cảnh sinh trưởng tốt, tài nguyên tu luyện cũng không thiếu bao nhiêu. Không ít thành viên của bộ tộc Hồng Diệu đều có thể dễ dàng tu luyện đến thức tỉnh cấp cao. Tuy nhiên, trong suốt cuộc đời của bọn chúng, chưa từng trải qua chém giết lần nào.
Nhiều nhất cũng chỉ là so tài mang tính chất biểu diễn. Nếu so với những đệ tử Đại Đạo Tông dày dặn kinh nghiệm ở trong không gian tháp thử thách thì hai bên có sự chênh lệch rất lớn.
Trong con mắt của thanh niên điềm tĩnh.
Các thành viên của bộ tộc Hồng Diệu so với những tên Dị tộc bình thường còn yếu hơn.
Những Dị tộc được chiêu mộ như người gấu, người thằn lằn. Ít nhất, bọn họ cũng phải tự mình tranh đoạt tài nguyên tu luyện. Hơn nữa, bọn chúng cũng tiến sâu vào một số núi rừng để chém giết với những con thú biến dị.
Tuy nhiên, kĩ năng của bọn chúng quá thô sơ, phương pháp tu luyện và kĩ năng chiến đấu của bọn chúng càng thấp kém.
Nó chỉ đơn giản là một bên bị đánh một trận nhừ tử.
Tổ đội năm người đã một đường giết xuyên qua ba, bốn chục tên thức tỉnh cấp cao, lính bắn cung vô số kể. Lúc này, những tên thức tỉnh cấp cao khác của bộ tộc Hồng Diệu mới phản ứng lại.
Đây không phải là cá con? Không chỉ dừng lại ở cá lớn! Bọn chúng hoàn toàn là những con cá mập khổng lồ.
“ Tất cả mau ngăn cản bọn chúng lại.”
Một thành viên của bộ tộc Hồng Diệu có địa vị khá cao liền hét lên.
U La và vài tên thức tỉnh Đại Viên Mãn mang theo hai ba chục tên thức tỉnh cấp cao nghênh đón lấy.
Tổ đội năm người lúc này mới cảm nhận được áp lực.
Không phải tất cả kẻ thù đều thiếu kinh nghiệm chiến đấu và không phải tất cả kẻ thù đều có kĩ năng chiến đấu thấp.
Vì thế, tổ đội năm người đã phối hợp với nhau, vẫn phải mất tới hai phút mới có thể xuyên thủng trận hình Dị tộc. Bọn họ giết đến nỗi khiến cho những tên Dị tộc cấp cao cuối cùng phải sợ hãi và nhanh chóng bỏ chạy.
Thanh niên điềm tĩnh rút cây súng rune ở bên hông ra.
Phanh!
Viên đạn xoay tròn và bay ra theo hình vòng cung, trực tiếp xuyên thủng một tên kẻ thù Hồng Diệu đang cố gắng bỏ chạy.
“ Anh Trần, mau bắn thêm mấy phát nữa, bang bang bang đi. Chúng ta đem bọn chúng giải quyết hết.”
Thanh niên điềm tĩnh liếc mắt nhìn qua, tức giận nói: “ Ngươi nghĩ đạn không tốn tiền hay sao? Không cần điểm tích lũy hay gì? Giết thành viên bộ tộc Đại Viên Mãn còn có thể kiếm lời một chút. Nếu đánh những tên Dị tộc bình thương, xem như là lỗ vốn. Hơn nữa, ta chủ tu cũng không phải là về súng, lỡ như bắn trước, trái tim ta phải đau lắm, ngươi có biết không!”
Bọn hắn vừa đi vừa nói chuyện, lướt qua những con phố phức tạp.
Ngày càng có nhiều cường giả Dị tộc từ mọi hướng chạy tới bao vây.
Ầm ầm!
Thỉnh thoảng, từng tiếng nổ khủng bố vang lên, kèm theo mấy cỗ thi thể của Dị tộc bị ném lên không trung.
…
Ở phía xa, trên không trung.
Một thành viên Siêu Phàm của bộ tộc Lâm Thị bước vào , thu liễm khí tức, sử dụng phép thuật để ẩn giấu chính mình và bỏ xa phía sau một số tổ đội.
Năm đội ngũ cách nhau không quá xa, Lâm Viễn có thể từ xa nhìn thấy tình huống của năm đội ngũ.
Hắn cũng nhận thấy bộ tộc Hồng Diệu đã huy động một lướng lớn thức tỉnh cấp cao đã vây quanh chi tiểu đội năm người.
Ở phương diện cảm giác, Lâm Viễn đã là Siêu Phàm, nếu so với những tên đệ tử tông môn thức tỉnh cấp cao mạnh hơn rất nhiều. Cái này hoàn toàn dựa vào cấp độ sinh mệnh quyết định.
Lâm Viễn đã sẵn sàng âm thầm hỗ trợ.
Bất kể như thế nào, một khi những đệ tử tông môn đi theo quân đoàn bọn họ mà chết đi, đối với bộ tộc Lâm Thị ảnh hưởng cũng không hề tốt lắm. Đại Đạo Tông có lẽ sẽ không hề để ý, nhưng những thế lực nhân tộc khác, chắc chắn sẽ thừa cơ hội này để đá bọn họ ra khỏi cuộc chơi.
Lâm Viễn cũng không thông báo cho tiểu đội kia biết.
“ Khi bọn họ bị bao vây không thể nào đột phá, chắc hẳn có thể nhận ra chiến tranh thảm thiết và nguy hiểm đến cỡ nào. Thành thật đi theo sau quân đoàn để học hỏi thêm kinh nghiệm đi.”
Hắn chăm chú nhìn về nơi xa.
Hai bên chiến đấu, bộ tộc Hồng Diệu chiếm ưu thế tuyệt đối, mà Hồng Diệu lại bị đánh bại?
Lâm Viễn khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Bọn họ đã thành công phá vỡ vòng vây, nhưng lại quay trở về và chuyên môn bắt lấy những tên thành viên bộ tộc Hồng Diệu chém giết. Bất kể năm sáu tên Đại Viên Mãn hay mười tên Đại Viên Mãn cũng không thể nào ngăn cản được bọn họ.
Lâm Viễn cũng là cao thủ Siêu Phàm bước ra khỏi cuộc tàn sát bằng cách giẫm lên xác chết của vô số thú biến dị.
Đương nhiên, hắn có thể nhìn ra những tên thức tỉnh của bộ tộc Hồng Diệu, người gấu, người thằn lằn và các chủng tộc khác không phải yếu ớt.
Những tên hậu bối trong bộ tộc Lâm Thị bình thường không hề bằng những tên người gấu và người thằn lằn. Có lẽ, bộ tộc tỉ mỉ bồi dưỡng thiên tài mới có thể mạnh hơn đám Dị tộc này, nhưng cũng thể nào đạt tới trình độ nghiền ép.
Các đệ tử của Đại Đạo Tông quá mạnh.