Chương 1005: Chúng ta đã bị bao vây

“ Những đệ tử Đại Đạo Tông kia, tình huống như thế nào rồi?”

Bên ngoài thành trì Hồng Chúc, Lâm Sơ, người chỉ huy quân đoàn phải vuốt huyệt Thái Dương.

Bộ tộc Lâm Thị là một bộ tộc nhân loại nằm ở phía Bắc của dãy núi Thiên Thanh.

Quanh năm toàn đối kháng với những con thú biến dị ở trong dãy núi và một số chủng tộc khác ở đồng bằng phía Bắc vào núi hái thuốc. Dân chúng ở bộ tộc Lâm Thi đều vô cùng mạnh mẽ, số lượng cũng không hề ít, có khoảng một triệu người. Nếu bọn họ không ở trong dãy núi Thiên Thanh, thiếu hoàn cảnh yêu ổn và tài nguyên để phát triển. Thực lực của bộ tộc Lâm Thị có thể hoàn toàn phát triển thành một quốc gia cấp trung.

Lâm Sơ là con cháu dòng chính của bộ tộc Lâm Thị, địa vị cao quý, nhưng khi đối mặt với đệ tử Đại Đạo Tông, cho dù chỉ là ngoại môn, anh cũng không dám bày ra tư thái gì cả…Chính vì thế, anh mới càng lo lắng những đệ tử đó xảy ra chuyện…Cho dù đó là trận chiến cỡ lớn, chết trận cũng chỉ là chuyện bình thường.

“ Bọn họ đã tiến vào bên trong thành trì, còn cách tiền tuyến của chúng ta mấy cây số. Đoàn trưởng, chúng ta có cần hay không…”

Lâm Sơ không nói gì.

Sau lưng một vị đại hạn với thân hình cường tráng nhịn không được nói, “ Tôi nhìn những tên đệ tử Đại Đạo Tông chính là muốn tranh đoạt điểm thành tích với chúng ta? Không biết bọn họ tại sao lại phải an bài đám đó trong quân đoàn chúng ta, không phải là muốn giám sát chúng ta hay sao.”

“ Câm cái miệng lại!”

Lâm Sơ mở miệng: “ Với cách cục của Đại Đạo Tông, bọn họ sẽ không làm ra những việc tranh đoạt thành tích hay giám thị gì cả. Phân chia lãnh thổ chính là phẩn thưởng mà Đại Đạo Tông dành cho tất cả nhân loại và các bộ tộc, bao gồm cả những đệ tử Đại Đạo Tông kia. Hầu hết, chúng cũng đều là nhân tộc. Ông đừng quên, Lâm Thị chúng ta có tới ba tên thiên tài đã trở thành đệ tử ngoại môn của Đại Đạo Tông.”

“ Theo những gì ta thấy, Đại Đạo Tông muốn lợi dụng chiến tranh để cho những người trẻ tuổi non nớt kia trải nghiệm bầu không khí của chiến tranh, nói đơn giản chính là tích lũy kinh nghiệm….Các đệ tử của khác thì không chắc, nhưng 10 tên đệ tử nội kia quả thật có chút kiêu ngạo. Bọn chúng xông vào qu1 sâu, dù sao thì bọn chúng cũng chỉ mới chỉ là cấp bậc thức tỉnh mà thôi.”

Lâm Sơ hơi suy nghĩ: “ Chiến đấu cứ duy trì tiết tấu như thế. Lâm Viễn, tất cả phải nhờ anh đi một chuyến tới tuyến đầu, cần thiết thì hãy ra tay.”

Ở bên trong thành trì Hồng Chúc, khói lửa ở khắp nơi.

Đi theo quân đoàn Lâm Thị, đệ tử của tông môn thuộc quân đoàn thứ năm, khoảng 15 người, một đội 5 người, hai đội ba người, hai đội hai người, tổng cộng có năm đội.

Ngay khi bức tường thành vừa bị phá, bọn họ đã xông thẳng vào thành phố, cố gắng săn lùng những mục tiêu có giá trị cao kia trước.

Chẳng hạn các phủ đệ quý tộc, chẳng hạn một số sản nghiệp trọng yếu của Hồng Diệu, rất dễ đụng phải thành viên của bộ tộc Hồng Diệu… Bọn họ cố tình tiến vào, cho dù chỉ có một hai phút.

Lúc này, người dân ở trong thành phố đều ẩn nấp, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số binh lính cầm vũ khí ở trong tay vội vàng chạy ở trên đường phố.

Năm tổ đội của đệ tử tông môn đương nhiên sẽ không tấn công dân thường. Bọn họ tình cờ gặp phải đám binh sĩ Dị tộc kia, trừ phi dám ngăn cản bọn họ liền sẽ bị một đòn giải quyết hết. Đám binh sĩ còn lại khi nhìn thấy những người đó giải phóng khí tức, liền hoảng sợ đến mức phải chạy trốn.

Dù sao, những binh lính bình thường không hề có điểm thành tích nào cả.

“ Mười phút trôi qua, những tên địch thức tỉnh cấp cao tính nãy giờ chưa tới hai bàn tay nữa?”

“ Thành viên của bộ tộc Hồng Diệu đâu? Còn những tên cường giả thủ thành đâu hết rồi? Thật sự quá khó, nhiệm vụ lớn lần này thực sự quá khó!”

Vẫn có một tên đệ tử tông môn tương đối bình tĩnh mở miệng nói.

“ Chúng ta có thể đi sâu quá rồi không? Lấy qui mô của thành trì Hồng Trúc, ít nhất sẽ có Siêu Phàm trấn thủ, thức tỉnh cấp cao tuyệt đối sẽ không ít. Cho dù quanh năm không hề xảy ra chiến tranh, phản ứng của những tên đó cũng không chậm mới đúng. Chắc bọn chúng đang tập hợp các cao thủ, vì ở trên đường tới đây, chúng ta cũng không gặp được bao nhiêu tên, rất có thể bọn chúng đang mai phục chờ sẵn chúng ta rồi.”

“ Hoàn toàn chính xác.” Một người khác liền bước chậm lại rồi nói, “ Sau một khắc, trước mặt chúng ta sẽ liền nhảy ra 100, 200, thậm chí 300 tên thức tỉnh cấp cao.”

“ Tuy nhiên..” Hắn gãi đầu, “ Tại sao, tôi luôn cảm thấy 300 tên thức tỉnh cấp cao cũng chẳng là gì cả?”

“ Ngươi bắt đầu tự cao rồi.”

“ Trước kia, ta ở trong không gian tháp thử thách khiên chiến thử chiến dịch vây thành. Kẻ thù là một đám hỗn hợp, bên trong không chỉ có 300 tên thức tỉnh cấp cao mà còn có những con thú biến dị đáng sợ.”

“ Sau đó, ngươi đã vượt qua chiến dịch vây thành?”

“ Không có! Cuối cùng tử vong nha!”

“ Vậy thì đúng rồi! Hiện tại, chúng ta không phải ở trong không gian tháp thử thách, không thể nào sống lại, chúng ta nên cẩn thận hơn một chút.” Người đệ tử tông môn cẩn thận kia lại nói tiếp: “ Hơn nữa, những con thú biến dị đáng sợ ở trong chiến dịch kia gọi là Ma Thú, chúng không hề có trí tuệ. Tuy nhiên, bộ tộc Hồng Diệu thì khác, chúng là sinh mệnh có trí tuệ cấp cao và cũng là một trong những thành viên chính của liên bang Thất Diệu. Chúng ta không nên đánh giá thấp bọn chúng, nói không chừng bọn chúng còn có những lá bài tẩy mà chúng ta chưa biết rõ.”

“ Ngươi nói cũng không sai, trưởng lão Tạ Y đã từng nói, không đủ thực lực cũng đừng có làm loạn. Đặc biệt, khi ngươi đang ở trong tình thế thuận, tuy ta không hiểu lắm câu này, nhưng…”

Bọn họ là một đội ngũ năm người, xét về thực lực cá nhân ở trong Đại Đạo Tôn có lẽ chỉ là ở cấp trung, nhưng được trang bị đầy đủ.

Lúc này, bọn họ quay lại và tiến vào một căn nhà hoang phế, không có người ở và thu liễm khí tức lại.

Trong đội ngũ, một cô gái hơi mũm mĩm, kéo dài chiếc băng đồ ở trên đầu hình thành nên hai chiếc ăng ten. Cô nhắm mắt lại và hai tay phối hợp với Nguyên Lực vận chuyển theo một quỹ tích đặc biệt.

Một lát sau, thiếu nữ liền mở mắt ra, “ Tôi đã phát hiện ra kẻ thù rồi.”

“ Có bao nhiêu?”

“ Chúng ta đã bị bao vây, có thể khoảng 100, hai trăm, thậm chí là 300 đi.”

“ …”