Chương 229: Phủ Thành Chủ

Trông thấy hai nam nhân đột nhiên tiến đến chào hỏi.

Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên cẩn thận đánh giá họ.

Tuy nhiên rất nhanh, Trần Lâm đã nhận ra họ cũng giống như mình là những người chơi cao cấp được Liễu Mộng Điệp mời chào từ trước.

Thấy hai nam nhân kia đã đến sớm chờ mình, rõ ràng là biết điều hơn hẳn tên nào đó.

Liễu Mộng Điệp mỉm cười yêu kiều nói.

- Rất vui được gặp hai vị...

- Ta gặp chút sự cố nên đến trể mong hai vị thứ lỗi...

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp tạ lỗi, hai người đều vừa mừng vừa sợ vội vàng lắc đầu nói.

- Phu nhân quá lời rồi, chờ đợi người cũng là bổn phận của chúng tôi.

Mặc dù Liễu Mộng Điệp trông có vẻ khách sáo, nhưng thực tế hai người họ có mười lá gan cũng không dám nghĩ mình ngang hàng với nàng.

Khác với Trần Lâm, hai người họ là chủ động xin đầu quân cho Liễu Mộng Điệp, nói trắng ra là xin làm chó cho nàng.

Chủ nhân có thể không để ý nhưng không phải là muốn làm gì thì làm bất chấp tôn ti trật tự được...

Liếc nhìn Trần Lâm và Thu Thảo, một trong hai nam nhân tiến lên cười nói.

- Phu nhân, hai vị này là?

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp mỉm cười đứng ra giới thiệu, dù sao trên cơ bản đều là người của nàng.

- Ta giới thiệu một chút...

- Hai vị đây là Vương Thiết và Chu Mộc, còn đây là Trần Lâm và Thu Thảo.

- Từ nay mọi người đều là người một nhà, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau.

Không muốn làm Liễu Mộng Điệp khó xử.

Trần Lâm đành phải đứng ra mỉm cười khách sáo vài câu với hai người Vương Thiết và Chu Mộc.

Dù sao họ cũng là người chơi cao cấp được Liễu Mộng Điệp mời chào.

Ngược lại, hai người Vương Thiết và Chu Mộc cũng mỉm cười thầm đánh giá hai người Trần Lâm, nhất là nữ nhân khá kiêu ngạo chỉ khoang tay đứng một bên không nói gì kia.

Dĩ nhiên, họ để ý Thu Thảo không phải vì ánh mắt có phần lạnh lụng tựa như không muốn nói chuyện kia hay sắc đẹp của nàng, mà điều làm họ để ý chính là giới tính của nàng...

Một nữ nhân có thể trở thành một người chơi cao cấp đúng là hiếm có.

Huống hồ trận chiến hôm qua giữa nàng và Triệu Hùng họ đều chứng kiến.

Tuy nhiên, ngoài kinh ngạc ra thì hai người Vương Thiết không có hành động gì thêm hay liếc nhìn thêm một cái...

Nguyên nhân vẫn đến từ giới tính của Thu Thảo...

Mặc dụ, Thu Thảo là nữ nhưng đồng nghĩa với đó, nàng cũng sẽ được sự ưu ái nhất định từ Liễu Mộng Điệp, hai người Vương Thiết chưa ngu đến nổi chưa đi làm mà đã để lại ấn tượng xấu với cấp trên...

Nhìn thấy bốn người đã sơ bộ trao đổi.

Liễu Mộng Điệp khẽ mỉm cười tranh thủ đưa tẩu thuốc lên miệng kéo một hơi rồi nói.

- Được rồi, cũng không còn sớm nữa chúng ta cũng nên vào trong thôi.

Nói xong Liễu Mộng Điệp khẽ phất tay dẫn bốn thuộc hạ mới của mình vào trong phủ thành chủ.

Thấy thế hai người Vương Thiết khẽ nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy theo Liễu Mộng Điệp.

Còn Trần Lâm thì chỉ nhếch mép cười nhạt dẫn theo Thu Thảo thong dong đi cuối cùng.

Cứ thế, phái đoàn năm người của Liễu Mộng Điệp chầm chậm bước vào phủ thành chủ...

Đại sảnh rộng lớn của phủ thành chủ hiện ra trước mắt một người.

Nhưng khác xa so với tưởng tượng của Trần Lâm, bên trong lại không khác gì một... buổi tiệc.

Vô số thức ăn cùng rượu thịt được đặc ngay ngắn trên bàn cho bất kỳ ai đi ngang qua có thể lấy dùng, quả thật không khác gì một buổi tiệc...

Chỉ là với con mắt lành nghề của mình, Trần Lâm chỉ có thể khinh bĩ đánh giá, mặc dù đồ ăn tuy nhiều nhưng không mấy phong phú, quanh đi quẩn lạy đều là thịt nướng cái loại, còn rượu thì hiển nhiên là rượu Chuối Ngô không mấy đặc sắc.

Tuy nhiên đây là mạt thế, có được đại tiệc kiểu đã là vô cùng hiếm thấy.

Dĩ nhiên, khách mời cũng hiểm thấy không kém, hầu hết đều là người chơi cao cấp.

Tuy nhiên theo như quỷ nhãn phân tích. Trần Lâm có thể thấy được người có cấp độ thấp nhất tại đây là cấp 16-17.

Tuy không phải cấp 20 nhưng cũng không quá xa, xét cho cùng vẫn được xem như một người chơi cao cấp...

Số lượng cũng khá nhiều, trên dưới khoảng 100 người.

Tuy nhiên có thể lấy được họ chia ra làm hai loại rõ rệt.

Một loại là giống như nhóm người Trần Lâm tụm năm tụm ba lại trò chuyện vui vẽ.

Một loại khác là đứng rải rác khấp nơi, ám mắt có ầm trầm, có sợ hãi, có cả cảnh giác liếc mình một người xung quanh.

Rõ ràng, nhóm người đứng chung với nhau kia chính là những người đã kiếm được chủ của mình nên đứng tập trung vơi nhau.

Còn những kẻ đứng một mình kia đều chưa có nơi nương tự, đang đợi chờ tương lai của mình.

Trong đó, không tính nhóm năm người của Liễu Mộng Điệp vừa mới vào.

Những nhóm người đang đứng chung kia cũng có thể mơ hồ thấy được họ đang chia làm bốn phe cánh tương ứng với bốn thế lực ngoại thành.

Tập trung nhiều người theo nhất không ngờ lại là cảnh vệ quân của Ngô Phàm.

Sau đó mới đến phe cánh của chủ nhà phủ thành chủ, cuối cùng là Đông Xưởng và Băng Thiên hội khá ít người theo...

Hiển nhiên, cảnh vệ quân là điểm đến của không ít người chơi cao cấp, phủ thành chủ tuy có một trận chiến khá vang dội nhưng cũng chỉ xếp thứ hai mà thôi.

Tuy nhiên, điều khiến Trần Lâm ngạc nhiên nhất chính là không có sự xuất hiện của Thái Trọng, không biết lão ta trốn đi đâu khi mà Ngô Phàm, Đào Quân và cả thương binh La Thiên cũng đích thân xuất mã, đến cả Liễu Mộng Điệp cũng đích thân đến đây, vậy mà người dẫn đầu phủ thành chủ lại là Thái Sơn, không hề thấy Thái Trọng đâu...

- Đúng là kỳ lại, không lẽ muốn chơi trò đến phút cuối mới bước ra sao.

Trần Lâm cảm thấy khó hiểu thầm nghĩ.

Tuy nhiên khi liếc nhìn tổng thể cả đại sảnh không khác mấy yến tiệc này.

Trần Lâm vẫn không nhịn được nghiên đầu cười nói.

- Đại tỷ chúng ta có đi lộn chỗ không vậy, hồng môn yến này cũng quá hiền đi...

Nghe thấy Trần Lâm lại dở chứng nói nhảm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được liếc xéo cậu nói.

- Cái gì mà hồng môn yến, Vũng Hải không hơi đâu mà động đến binh đao làm gì.

- Dù sao những người chơi cao cấp đều là tài nguyên quý giá không dể gì có được.

- Thực tế mục đích của Vũng Hải chỉ là để những tên người chơi ngoại lai gia nhập vào những thế lực có sẵn của mình.

- Tránh để họ rãnh quá hợp sức tạo ra một thế lực mới làm mất đi sự cân bằng vốn có như hiện tại.

Nghe Liễu Mộng Điệp nói, Trần Lâm cũng hiển rõ được nguyên nhân của buổi tiệc này.

Chỉ là càng biết rõ Trần Lâm lại không khỏi lắc đầu, nhân loại đúng là thích chơi mấy game đau đầu.

Vì đã từng là nhân loại nên Trần Lâm hoàn toàn có thể nhận định, ở khoảng quan hệ giữa các thành viên với nhau, nhân loại phức tạp và đau đầu hơn huyết tộc quá nhiều...

Vũng Hải xây dựng nên ba đại thế lực cái quản ngoại thành là phủ thành chủ, Băng Thiên hội và Đổng Xưởng.

Ngoài ra còn tạo ra thêm hai thể lực khác là cảnh vệ quân để răng đe ba thế lực kia và hội mua bán xe của Liễu Mộng Điệp, chuyện bán xe và súng ống nhưng lại không mấy thực quyền trong tay.

Từ đó năm thế lực tuần tự quản lý cả ngoại thành, hình thành nên một thế cân bằng vì diệu, cứ thế chầm chậm phát triển vô cùng vững chắc.

Tuy nhiên, đời không như là mơ, đại nạn chó hoang khiến một lượng lớn người chơi cao cấp kéo đến Vũng Hải tá túc, vô hình chung phá đi thế cân bằng này.

Thế nên Vũng Hải bắt buộc phải nuốt lấy những kẻ kia vào năm đại thế lực của mình tránh để họ rãnh quá tạo phản.

Thấu hiểu nổi lòng của Vũng Hải, Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn những người đang đứng lẽ lôi một mình kia hỏi.

- Nếu như bọn họ không chịu gia nhập vào các ngươi, thì kết cuộc sẽ thế nào?

Nghe Trần Lâm hỏi, Liễu Mộng Điệp chỉ lắc lắc đầu không nói gì, nhưng không phải là nàng không biết mà là nàng không muốn nói đến.

Thấy thế Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh thường nói.

- Nếu nhân loại chịu đồng lòng với nhau, bỏ đi chút hơn thua nhỏ nhặt kia thì sợ quái gì mạt thế...

- Thảo nào rất nhiều chủng tộc đều xem nhân loại như rác thải hữu cơ...

Nghe thấy ý tứ khinh miệt trong lời nói của Trần Lâm.

Liễu Mộng Điệp không nhịn được giận dữ quay người lại nhìn chằm chằm vào cậu, khiến hai người Vương Thiết sợ vỡ mật, không biết hai người kia bị gì đang nói chuyện vui vẻ lại thành ra như thế.

Tuy nhiên, đương sự Trần Lâm vẫn bình chân như vạt, ánh mắt không vui không buồn tựa như cá chết đuối đối đầu với Liễu Mộng Điệp không chút khoan nhượng.

Chỉ là sau một lúc đối mắt, Liễu Mộng Điệp lại thua thế khẽ quay đầu đi lạnh giọng nói.

- Có thế ngươi nói đúng, nhưng không phải chuyện gì đúng cũng có thể nói ra.

- Sau này ta không muốn nghe nhưng lời tương tự...

Nói xong Liễu Mộng Điệp lạnh lùng phất tay bỏ đi tiến đến một nhóm người gần đó.

Thấy thế Trần Lâm không hề tức giận chỉ nhếch mép nhìn theo Liễu Mộng Điệp.

Sâu thẩm trong ánh mắt mơ hồ nhớ về hồi ức xa xăm, về một cô gái cũng vì hai chử nhân loại mà không tiếc lòng bài mưu tính kế nhằm loại trừ Trần Lâm...

Có lẽ hy vọng càng nhiều đến khi thay đổi nhận thức rồi thì thật vọng lại càng lớn.

Khẽ lắc lắc đầu, Trần Lâm mặc kệ Liễu Mộng Điệp tiến đến một kế ghế dựa ngồi xuống ý định đánh một giất, khi nào xong việc thì về.

Thấy thế Thu Thảo cũng mặc kệ tất cả ngồi xuống cạnh Trần Lâm.

Chỉ tội cho hai người Vương Thiết không biết phải làm gì đành lẽo đẽo theo sau Liễu Mộng Điệp, nhóm năm người chính thức tan rã.

Đứng một bên Ngô Phàm trong thấy tất cả không nhịn được bật cười tiến đến Liễu Mộng Điệp cười nói.

- Không ngờ Liễu phu nhân cũng có ngày ăn phải quả đắng...

- Đúng là... trời cao có mắt...

Nghe thấy ý tứ trêu chọc trong lời nói của Ngô Phàm.

Liễu Mộng Điệp nổ trận lôi đình nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nhóc con, ngươi muốn chết có phải không...

Tính ra Liễu Mộng Điệp tuổi không nhỏ, nhờ dưỡng nhan vô cùng tốt nên trông nàng vẫn khá trẻ.

Thực tế Liễu Mộng Điệp thuộc thế hệ của Ngô Bình, Minh Nguyệt hay Thái Trọng chứ không ít, thế nên nàng hoàn toàn là trưởng bối của Ngô Phàm.

Tuy nhiên hai nhà Liễu-Ngô lại khá thân, Ngô Phàm và Liễu Mộng Điệp cũng xem đồng nghiệp nên không mấy để ý chuyện bối phận, chỉ là nàng mà mét thằng cha Ngô Bình thì thằng con Ngô Phàm này mềm mình...

Tuy nhiên, Ngô Phàm lại nghé con không sợ súng không mấy để ý đến lời nói của Liễu Mộng Điệp chỉ nhíu mày hỏi.

- Ta thấy phu nhân rất ưu ái tên kia nha...

- Không lẻ thật sự động lòng xuân rồi.

Liếc nhìn Ngô Phàm như nhìn người chết, Liễu Mộng Điệp không nói câu nào mà quay người rời đi, rõ ràng là muốn tìm thằng cha Ngô Bình tính sổ.

Thấy giỡn chơi chút xíu mà tới công chuyện...

Ngô Phàm khóc không ra nước mắt, đây rõ ràng là giận cá chém thớt, không làm gì được Trần Lâm đem nhìn ra trút giận.

Tuy nhiên ai kêu bản thân dại dột chơi ngu, Ngô Phàm chỉ có thể vội vàng giữ Liễu Mộng Điệp lại cười nói.

- Liễu phu nhân, đại nhân đại lượng, ta chỉ đùa thôi mà làm gì nóng vậy.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không hề nguôi giận, một cước đá vào chân khiến Ngô Phàm đau đến xanh mặt rồi mới quay người rồi đi, bộ dạng chanh chua vô cùng khiến Trần Lâm đang lén nhìn nàng phải trợn mắt há mồm...

Nữ nhân khi giận thật là đáng sợ.