Tự dưng rớt hoạ vào thân, Ngô Phàm chỉ có thể thầm trách bản thân chơi ngu, chọc ai không chọc lại đi chọc bà cô tới tháng kia...
Bên kia, thấy Ngô Phàm bị Liễu Mộng Điệp giáo huấn, đám cảnh vệ quân không nhịn được cười trộm nhưng vẫn tiến đến đỡ lão đại của mình lên cười nói.
- Ngô đại ca, lần này anh chọc giận Liễu phu nhân rồi, có khi nào... mềm mình không...
Nghe thấy tên cảnh vệ quân kia đang cười trên nổi đau của mình, Ngô Phàm không khỏi tức giận muốn cho hắn một trận.
Dĩ nhiên, Ngô Phàm không hơi đâu tính toán chút chuyện trẻ con kia nên không nói gì...
Ngược lại, Liễu Mộng Điệp cũng chỉ dọa Ngô Phàm mà thôi, bản thân nàng cũng không rảnh vì chút chuyện nhỏ mà tìm đến Ngô Bình.
Tuy nhiên, biểu hiện của Liễu Mộng Điệp vẫn khiến Ngô Phàm khó hiểu, ánh mắt không nhịn được liếc nhìn Liễu Mộng Điệp rồi nhìn lại Trần Lâm đang ngồi một bên thầm nghĩ.
- Không lẽ bị ta nói trúng tim đen...
- Liễu Mộng Điệp thật sự thích tên phi công kia thật sao...
May thay trước khi Ngô Phàm sắp không nhịn được tiếp tục đi tìm chết, muốn tìm Liễu Mộng Điệp để hỏi rõ...
Một một đội quân nhân khoảng 20-30 người xếp thành hai hàng hùng hổ đi vào đại sảnh cắt ngang dự định của Ngô Phàm.
Nhóm quân nhân kia đều ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, khí chất cương nghị ngời ngời.
Dù không mang súng, nhưng trong mơ hồ vẫn cảm nhận được một tia nguy hiểm từ họ.
Nhưng đặc biệt nhất, tất cả họ đều đã đạt đến cấp hai mươi.
Rõ ràng đây chính là tinh binh của Vũng Hải và sự xuất hiện của họ ngoài trừ để phô trương sức mạnh của Vũng Hải còn là để chứng minh... người chủ trì đã đến...
Từ trong hai hàng quân nhân, cửa lớn của phủ thành chủ được mở tung ra.
Hai bóng người cứ thế thong dong bước vào, dẫn đầu không ai khác chính Lôi Thành, bên cạnh là phụ tá đắc lực của lão Ngô Bình...
Liếc nhìn toàn trường một vòng.
Lôi Thành mỉm cười thân thiện lại bắt đầu diễn thuyết, sợi dây chuyền đeo trên cổ lão cũng âm thầm ánh lên những tia sáng huyền diệu...
- Chào các vị có mặt tại đây...
- Mạt thế hàng lâm, thây ma hoành hành, hung thú xuất hiện khắp nơi chèn ép nhân loại ta...
- Vậy mà các vị có thể tự lực vươn lên, đúng là đáng quý, đáng mừng cho nhân loại và cả Vũng Hải...
- Tuy nhiên, ta lại phải báo cho các vị một tin xấu...
- Không chỉ gần đây Vũng Hải xuất hiện nhiều chuyện không hay, mà vùng hoang nguyên quê nhà của không ít người ở đây cũng gặp nhiều sự cố...
- Sau đại nạn chó hoang, vùng hoang nguyên xuất hiện một dị tộc đáng sợ từ phía tây kéo đến...
- Chúng không hề xa lạ gì, chính là đại dang đỉnh đỉnh huyết tộc...
Nghe Lôi Thành nói đến hai từ huyết tộc.
Toàn trường đều không khỏi sôi trào, họ đều là những người chơi cao cấp, hơn ai hết họ hiểu rất rõ hai từ huyết tộc đại diện cho cái gì.
Nhất là những người chơi đã đến được Thánh Thành, đã thấy rõ hai cái tên của huyết tộc ngồi chễm chệ trên hai bảng xếp hạng hiện tại của Thánh Thành...
Nhiêu đó thôi đủ để thấy được, huyết tộc thần bí là một đại tộc hùng mạnh vô cùng.
Vậy mà không ngờ đại tộc hùng mạnh và nguy hiểm kia lại kéo đến vùng hoang nguyên, những người ở đây không lo sợ mới là lạ...
Chỉ là Trần Lâm đang ngồi một bên là khẽ nhíu mày liếc nhìn Lôi Thành...
Chuyện giữa huyết tộc và Vũng Hải đã được Minh Nguyệt báo cáo từ trước, thế nên Trần Lâm không mấy ngạc nhiên.
Chỉ là chuyện này đã qua một thời gian khá dài, không ngờ lại bị Vũng Hải giấu đi đến bây giờ mới thông báo, chắc chắn phía sau có âm mưu gì đó.
- Lão già này đang bày trò gì đây?
Cảm nhận được gì đó Trần Lâm lạnh giọng thì thầm.
Bên kia Lôi Thành nhìn thấy biểu hiện của toàn trường khẽ nhếch mép cười thầm rồi thở dài nói tiếp.
- Huyết tộc kia bề ngoài khá giống nhân loại, thậm chí còn vô cùng xinh đẹp.
- Nhưng dị tộc vẫn là dị tộc, chúng tàn ác thành tính, cự kỳ thích giết chóc, xem đó như là một loại thú vui...
- Không hổ với cái tên huyết tộc của mình, chúng không khác gì hấp huyết quỷ hay dracula trong truyền thuyết, cực kỳ thích uống máu người....
- Ngoài ra chúng còn có khả năng thôi miên, đã thu được một đám nhân loại tại vùng hoang nguyên bán mạng cho mình.
Nghe thấy Lôi Thành kể về huyết tộc kia, mọi người đều không khỏi hoảng sợ...
Đã xuất hiện thây ma khát máu thích cắn nuốt máu thịt nhân loại, giờ lại thêm một huyết tộc thích uống máu tươi, đúng là quá mức đáng sợ.
Không biết Vũng Hải sẽ đối đầu với huyết tộc kia ra sao.
Tuy nhiên, đánh buồn thay là không ai nghi ngờ lời nói của Lôi Thành...
Dù sao thì cái tên huyết tộc mà nghe thôi đã thấy không phải thứ tốt lành gì, huống chi không hút máu sao lại bị hệ thống gọi là huyết tộc...
Thế nên, lúc này đây huyết tổ đại nhân mới giận đến đầu bóc khói liếc nhìn Lôi Thành.
Nếu đây không phải là phủ thành chủ thì rất có thể Lôi Thành đã có một vế đi du lịch địa phủ không có đường về...
- Lão tử không cho người sống trong đau khổ ta không mang họ Trần...
Thù oán đã kết Trần Lâm lạnh lùng thầm nghĩ.
Tuy được hệ thống gọi là huyết tộc.
Nhưng “huyết tộc” của Trần Lâm không hề liên quan đến chuyện hấp huyết, thậm chí xét theo một góc độ nào đó, phần lớn tộc nhân của huyết tộc đều là thực vật và thích ăn chay.
Cái tên huyết tộc được hệ thông đặc cho phần lớn bắt nguồn từ năng lực “trích huyết truyền thừa” của Trần Lâm.
Nguyên văn là “lấy máu làm truyền thừa, tạo ra trăm vạn tộc nhân, lưu truyền qua hàng vạn thế hệ, máu còn huyết tộc còn”.
Thế nên “huyết” ở đây không hề liêu quan đến hấp huyết quỷ hay gì khác đại loại, mà là ám chỉ tính truyền thừa.
Nếu không hệ thống đã gọi là “hấp huyết tộc” chứ không phải chỉ gọi là “huyết tộc”.
Tất cả chỉ là do Lôi Thành tự suy luận rồi tự biên tự diễn....
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Nhận thấy kế hoạch đã đi đúng hướng.
Lôi Thành cười thầm trong lòng nhưng mặt ngoài vẫn lắc đầu thở dài nói.
- Huyết tộc kia không phải thứ tốt lành gì, không chỉ muốn thâu tóm vùng hoang nguyên mà còn muốn tiến đánh Vũng Hải.
- May thay quân đội Vũng Hải đã liều chết chiến đấu, ngăn cảng chúng tại vùng hoang nguyên, còn lập nên Quân Phương thành nhằm đối đầu với huyết tộc...
- Chỉ là tình hình chiến sự vô cùng căng thẳng...
- Thế nên ta mới triệu tập mọi người đến đây, trước là tập hợp sức mạnh của Vũng Hải lại, sau là giải quyết chuyện của dị tộc kia.
Nghe thấy Vũng Hải đã ngăn cơ sống dữ, ngăn cả được huyết tộc kia, toàn trường đều không khỏi vui mừng lẫn tự hào, huyết tộc cũng bị nhân loại ta đánh bại...
Chỉ là nguy cơ vẫn còn đó, Vũng Hải rõ ràng là muốn cử một nhóm người đến đó để trấn thủ và rất có thể chính là một trong số họ...
Tuy nhiên, những người có chút đầu óc vẫn cảm thấy câu chuyện Lôi Thành có vấn đề.
Nếu thật sự muốn cử người đến đó đối đầu với huyết tộc, thì những quân nhân cấp cao đang đứng kia không phải tốt hơn sao cần gì đến họ...
Khẽ gõ gõ lên thành ghế, Trần Lâm nhíu mày suy nghĩ nhưng không tìm ra đầu mối.
Bí đừng Trần Lâm chỉ đành mặt dày tiến đến Liễu Mộng Điệp đang khoanh tay đứng một bên mỉm cười làm lành nói.
- Đại tỷ, tỷ cảm thấy chuyện này thế nào.
Liếc nhìn Trần Lâm mỉm cười lấy lòng.
Liễu Mộng Điệp khẽ hừ lạnh một tiếng những vẫn nghiên người thì thầm vào tay Trần Lâm.
- Chuyện này không liên quan đến ngươi, không cần phải hỏi nhiều.
Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, Trần Lâm ánh mắt khẽ sáng lên cười hỏi.
- Như thế chuyện này liên quan đến ai?
Khẽ hừng lạnh một tiếng, Liễu Mộng Điệp biết rõ không giải thích cho tên kia thì mình sẽ không được yên chỉ đành lắc đầu nói.
- Những người chơi cao cấp đã gia nhập vào thế lực nào đó rồi sẽ ở lại.
- Chỉ có những tên du thủ du thực sẽ cùng không ít nạn dân đến đó lao động khổ sai.
- À mà chắc là La Thiên và thuộc hạ cũng sẽ đến đó, Băng Thiên hội sẽ được người khác thay thế.
Nghe Liễu Mộng Điệp thế, Trần Lâm khẽ nhíu mày trầm tư.
Tuy nhiên rất nhanh với những dữ kiện đã có được từ trước, Trần Lâm cũng thông suốt mọi chuyện.
Quả là hảo thủ đoạn, một mũi tên bắn trúng ba bốn con chim.
Đầu tiên là nuốt được một số người chơi cao cấp, từ đó tăng cường sức mạnh của ngoại thành Vũng Hải nhất là hai cơ quan đầu não, phủ thành chủ và cảnh vệ quân.
Tuy nhiên ăn nhiều quá sẽ không tốt.
Thế nên Vũng Hãi muốn đá một phần người chơi cao cấp về lại vùng hoang nguyên.
Dù sao họ cũng từng sống tại đây, có thể nói là sân nhà để họ đó đầu với Đại Ca thành sẽ tốt hơn quân đội chính huy rất nhiều.
Còn về huyết tộc, nhưng người ở đây có thể không biết những Trần Lâm thì biết rất rõ.
Huyết tộc và Vũng Hải đã ký hiệp ước đình chiến, mà thật ra cũng chiến đâu mà đình.
Tất cả mọi chuyện chỉ là do Lôi Thành bịa ra, quân đội vẫn sẽ đóng quân tại Quân Phương thành nhưng trận chiến thực sự là cuộc minh tranh ám đấu giữa Đại Ca thành và Quân Phương thành mà thôi.
Ngoài ra, thông qua chuyện này Vũng Hải sẽ có thể đường đường chính chính bắt người, chính xác hơn là kéo một lượng lớn nạn dân đến Quân Phương thành trồng Chuối Ngô mà không ai nói gì...
Quả là một công đến ba bốn việc.
Chỉ một buổi tiệc nhỏ đã giải quyết được rất nhiều vấn đền của Vũng Hải, mà những quân cờ trực tiếp trong cuộc chơi lại chả biết gì, thậm chí còn vui vẽ làm theo.
Đó mới là sự đáng sợ của nhân loại, của cái gọi là chính trị, của những chính khách lão làn, mà nhóc con như Trần Lâm có nghĩ nát óc cũng không thể làm được.